Chương 33 - Khương Thất Ngư! Cuối cùng cô cũng có ngày hôm nay!
Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ
Bĩ Hắc15-11-2024 15:03:00
Tiếng hét của Khương Thất Ngư đã được định sẵn là không ai đáp lại.
Nhưng trước màn hình giám sát, Tần Tạ lại sung sướng!
Anh ta cầm cốc trà hắc kỷ tử, hả hê uống một ngụm to: "Há há há! Khương Thất Ngư! Cuối cùng cô cũng có ngày hôm nay!"
Phó đạo diễn nhìn đạo diễn cười tươi như vậy, chẳng hiểu sao lại thấy ngày lành của anh ta sắp kết thúc rồi.
Đến lúc đó anh ấy phải giữ khoảng cách an toàn với anh ta, kẻo bị vạ lây.
Khương Thất Ngư tức giận quay lại chỗ làm nhiệm vụ, mặt đầy căm phẫn, đứng trên bờ ruộng chống nạnh hét to: "Tôi sẽ nghiền nát tất cả các người thành tương đậu đỏ!"
Mấy người đang đào đất: "..."
Nói xong, cô liền lao về phía Hạ Nam Thăng đang đứng gần mình nhất.
Hạ Nam Thăng sợ hãi mở to mắt, vứt xẻng chạy thục mạng!
Chạy được vài bước, anh ta bất cẩn ngã lăn xuống mương!
Khương Thất Ngư cười to ba tiếng, không thèm đuổi theo nữa, quay sang rượt đuổi Khương Tử Nhiễm đang ngồi xổm gần đó.
Khương Tử Nhiễm sợ đến mức dựng cả tóc gáy, cũng bật dậy chạy trối chết.
Cô ta chạy nhanh quá, không nhìn rõ đường, cuối cùng ngã sấp mặt xuống đất.
Nhìn thấy hai người mình ghét nhất gặp nạn, tâm trạng của Khương Thất Ngư khá hơn chút.
—[Mụ điên chính thức online!]
—[Bây giờ ai còn dám chọc cô ta nữa? Cô ta đã bị đạo diễn tiết sớm chọc điên lên rồi!]
—[Vốn dĩ tôi cũng đang giận, bây giờ ngực tôi như được thông hết!]
—[Khương Ngô! Bắn pháo!]
—[Khương Thất Ngư quá đáng quá nhỉ? Khương Tử Nhiễm và Hạ Nam Thăng có làm gì cô ta đâu!]
—[Cô giáo Ngô của chúng tôi chỉ chạy bộ rèn luyện cơ thể thôi, họ tự ngã, liên quan gì đến cô giáo Ngô của chúng tôi?]
—[... ]
Dương Thư Phàm nhìn thấy tất cả, nhíu chặt mày, cô ả nhớ lại chuyện tối qua, lớn tiếng quát: "Khương Thất Ngư! Cô lại phát điên gì thế?"
Khương Thất Ngư vốn định rời đi, nghe thấy câu này, cô xoay người híp mắt nhìn Dương Thư Phàm: "Cô chỉ là một cái túi ni lông, ngoài giả vờ ra thì chẳng làm được gì. Cô có lời nào muốn nói với vợ con của anh quay phim Trương Tam không?"
*Khương Thất Ngư dùng chữ 装 (zhuang),"giả vờ" và "chứa đựng" thứ gì đó.
Dương Thư Phàm: "..."
Anh quay phim Trương Tam: "..."
Khương Thất Ngư giật lấy máy quay của anh chàng quay phim bên mình, vác lên vai, chĩa thẳng ống kính vào Dương Thư Phàm và Trương Tam.
Sắc mặt hai người xanh mét.
Dương Thư Phàm nghiến răng: "Cô đang nói linh tinh gì thế? Rõ ràng tối qua tôi đang ở cùng bạn trai mình!"
Dù hình tượng trong sáng của cô ả không cho phép cô ả nói ra điều này, nhưng để giảm thiểu thiệt hại, cô ả không còn cách nào khác.
Trương Tam vốn luôn ở sau màn ảnh, lần đầu gặp loại chuyện này, đối diện với ánh mắt sắc bén của Khương Thất Ngư, anh ta hoảng hốt đến cực điểm: "Tôi không có! Tôi không có! Cô đừng nói linh tinh!"
Khương Thất Ngư nhìn Trương Tam, giọng điệu bỗng trở nên tận tình khuyên bảo: "Trương Tam, anh hãy nghĩ lại đi. Vợ anh một mình ở nhà chăm sóc hai đứa con, vì anh mà từ bỏ công việc lương cao, mỗi ngày đều lo toan cho gia đình. Khi anh về nhà, cô ấy lập tức dọn cơm nóng, bưng nước ấm cho anh rửa chân. Anh làm vậy có cảm thấy có lỗi với vợ mình không?"
Trương Tam vốn rất yêu vợ mình, nhưng ở trong giới giải trí quá lâu, tâm trí có chút hoang dại. Thêm vào đó, Dương Thư Phàm nổi tiếng như vậy, lúc đó anh ta bỗng bị mê hoặc.
Giờ bị Khương Thất Ngư giáo dục một phen, anh ta hối hận vô cùng, quay ra xin lỗi trước ống kính: "Xin lỗi, vợ ơi! Anh có lỗi với em! Anh sai rồi! Là cô ta quyến rũ anh! Hôm qua cô ta đứng ở đây, nói rằng chỉ cần anh đào đất giúp cô ta thì buổi tối cô ta sẽ đến tìm anh!"
Tất cả mọi người tại đây sốc nặng!
Hạ Nam Thăng ướt một nửa người bỗng cảm thấy may mắn vì chỉ bị rượt đuổi chứ không bị lộ bí mật gì!
Khương Tử Nhiễm nhìn thấy cảnh này, cũng chỉ biết tức giận, hầm hầm một lúc.
Hệ thống của Khương Thất Ngư lại lần nữa ôm đầu: "Ký chủ! Điểm kinh nghiệm là để chị dùng lúc nguy cấp chứ không phải để chị làm trò phát điên! Chị lại dùng 100 điểm mua thuật sám hối. Chuyện này có liên quan gì đến chị đâu?"
Khương Thất Ngư: "Bé hệ thống à, cậu biết không? Từng có một chuyên gia nói rằng, nếu một người lúc còn trẻ được thưởng thức rượu ngon, hưởng thụ mỹ nam, hưởng thụ niềm vui của sự điên loạn thì khi về già sẽ không còn gì phải hối tiếc!"
Hệ thống: "Chuyên gia nào nói vậy?"
Khương Thất Ngư: [Là tôi, gạch gia* Khương. ]
*Thay vì dùng từ chuyên gia (专家) thông thường, Khương Thất Ngư dùng từ 砖家, chỉ những người thất học và không có kỹ năng nhưng lại nói chuyện và giả vờ là người có thẩm quyền về học thuật, cũng là chuyên gia nhưng chuyên gia này hơi lạ.
Hệ thống: [... ]
—[Phá án rồi! Thật sự là yêu đương vụng trộm! Hơn nữa là với anh chàng quay phim!]
—[Nếu không phải yêu đương vụng trộm thì chỉ có thể hiểu là Dương Thư Phàm làm kẻ thứ ba thôi!]
—[Chị đẹp trong sáng? Ú ọe!]
—[Thôi vẫn làm fan Khương Ngô thì hơn! Cô ấy sẽ không bao giờ sụp đổ hình tượng, vì cô ấy chính là hiện thân của sự sụp đổ!]
—[Phán quan giới giải trí Khương Ngô!]
Chẳng mấy chốc, #Dương Thư Phàm yêu đương vụng trộm# lên hot search.
Tiếp đó còn có #Phán quan giới giải trí Khương Ngô#
Dương Thư Phàm đứng đờ ra đó.
Thậm chí cô ả còn nghi ngờ, liệu có phải anh chàng quay phim này đã lập kế hoạch với Khương Thất Ngư để hãm hại mình không nữa!
Cô ả liên tục lắc đầu: "Không có chuyện đó! Không có chuyện đó!"
Nói xong bèn cầm xẻng tiếp tục đào đất!
Dù thế nào cô ả cũng không thể rời khỏi chương trình!
Tối hôm qua quản lý nói với cô ả, bằng mọi giá phải quay xong kỳ này!
Nếu không thì không có cách nào tẩy trắng được!
Trương Tam hối hận vô cùng, quỳ rạp xuống đất khóc to!
Tần Tạ trước màn hình giám sát: "..."
Tần Tạ nhìn chương trình lại vì scandal mà lên hot search, tức đến run người!
Đây không phải hiệu quả mà anh ta muốn!
Điều này sẽ khiến người khác nghĩ rằng chương trình của họ là chương trình không đàng hoàng!
Nhưng thực ra họ rất đàng hoàng!
Anh ta đang trầm tư suy nghĩ, bỗng điện thoại đổ chuông, là một dãy số lạ.
Tần Tạ bắt máy: "Lô, ai đấy?"
Giọng điệu ở đầu dây bên kia rất nghiêm túc: "Xin chào! Chúng tôi là cảnh sát của cục cảnh sát thủ đô."
Tần Tạ trợn to mắt, cốc trà hắc kỷ tử trên tay rơi xuống: "Hả? Tôi phạm tội à? Tự thú có được giảm nhẹ hình phạt không? Chú cảnh sát, tôi thừa nhận tối qua tôi có xem trang web khiêu dâm."
Khương Tứ Hải: "..."
*
Sau khi phát điên một trận đã đời, tâm trạng của Khương Thất Ngư khá hơn nhiều, cô ngắt một cọng cỏ đuôi chó, ngậm trong miệng, đi về phía đầu ruộng.
Khương Ngũ Hồ thấy cô đã dịu đi, bước đến hỏi: "Cô giáo Ngô ơi, có chuyện gì thế?"
Khương Thất Ngư nhún vai: "Đạo diễn tiết sớm lấy mất lều của chúng ta rồi, tối nay chúng ta không còn chỗ ngủ nữa."
Câu nói này được mọi người nghe thấy.
Hóa ra là vì đạo diễn tiết sớm nên Khương Thất Ngư mới phát điên!
Oán hận của Hà Nam Thăng và Khương Tử Nhiễm đối với Tần Tạ lên tới 100 điểm!
Còn Dương Thư Phàm thì thảm nhất, tận 1000 điểm!
Khương Ngũ Hồ bĩu môi: "Đạo diễn cái gì chứ? Lúc về để anh nhờ anh cả đổi đạo diễn!"
Nghe thấy câu này, Khương Thất Ngư sướng ra mặt!
Cô dùng vai huých vào Khương Ngũ Hồ: "Rất tốt! Anh em tốt, cả đời làm anh em tốt!"
Khương Ngũ Hồ: "..."
Hu hu! Ý của Khương Thất Ngư là cô thừa nhận mình là anh trai cô rồi ư?
Tần Tạ ra ngoài nghe điện thoại, phó đạo diễn cười híp mắt.
Chẳng lẽ anh ấy sắp được thăng chức rồi? Hô hố!
Ba con vịt vẫn đang gánh phân, bể phân ở xa nên vừa rồi họ không thấy cảnh tượng đó.
Họ làm việc vô cùng chăm chỉ, giờ đã gánh được ba chuyến rồi!
Gặp Khương Thất Ngư, họ còn vui vẻ chạy lại báo cáo tình hình.
Khương Thất Ngư trông rất tiều tụy, bộ dạng như sắp chết.
Đại Áp nhận ra sự bất thường, hỏi: "Đại sư Ngô à, ngài đang nghĩ gì vậy?"
Khương Thất Ngư hơi phiền muộn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một góc bốn mươi lăm độ: "Đang nghĩ xem tối nay ngủ ở đâu."
Thôn này không có nhà trọ gì cả, đồng vàng cô có chỉ đủ để mua đồ ăn thôi.
Nếu mượn nhà dân ở tạm, chắc chắn đạo diễn tiết sớm sẽ chặn đứng con đường này.
Đại Áp còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng, chắp tay trước ngực, thành tâm nói: "Nếu đại sư không chê thì tối nay có thể đến chỗ chúng tôi ở."