Hắn nhìn mọi người, nhận ra tất cả đều đang mở to mắt, dùng ánh mắt sợ hãi và hoài nghi dán chặt vào hắn.
Hộ vệ Trần sửng sốt, ánh mắt đông cứng.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mới vừa nãy quỷ sương mù giả làm ngươi muốn chúng ta đi ra ngoài."
"Có người đi rồi?"
"Nó bắt chước không giống..."
"Hừ, trò vặt!"
Hộ vệ Trần buông lỏng tay trái, ôm bó củi thì thầm trên mặt đất, thoáng nhìn qua giữa sương mù hình như có bóng người đi lại, lập tức cảnh giác.
"Trần Công, bên kia như thế nào?"
"Bên kia?"
"Là vị đạo sĩ kia kìa! Có cảm thấy hắn khác thường không? Có bị dọa sợ không? Ngươi qua đó mượn củi, hắn có cho không?"
"Cái này..."
Hộ vệ Trần sửng sốt. Vừa rồi có hơi căng thẳng, vội vàng đi mượn củi, nói mấy câu rồi lại vội vàng ôm củi về, củi rớt vài lần cũng không có để ý. Bây giờ mới dần nhận ra, tiểu đạo sĩ ở đình bên kia yên tĩnh lạ thường, ngoài âm thanh lách tách của ngọn lửa thì không còn tiếng động gì. Suy nghĩ một lát, hộ vệ Trần mới nói.
"Ta cũng không để ý nữa, nhưng ta vừa hỏi mượn củi thì tiểu đạo sĩ đồng ý ngay, còn kêu ta lấy hết về đi."
"Ngươi có nói cho hắn biết tình hình thế nào không? Có thể mời tiểu đạo sĩ kia qua đây được không?"
"Lý Công lại đùa, sao ta có thể quên chuyện này?"
Hộ vệ Trần tỏ vẻ không vui.
"Ta kể cho hắn chuyện ma quỷ bên này, còn nói chúng ta vác nhiều hàng hóa nên không tiện qua chỗ hắn, gọi hắn qua đây nhưng hắn chỉ kêu ta mang hết củi đi."
"Cái này..."
Nhóm khách thương nhân nhìn nhau. Còn muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nghẹn ngào giống như tiếng quỷ khóc, gió lạnh mang theo mưa, thổi qua đống lửa liên tục lay động trong đình, gần như tắt lụi. Ngọn lửa chuyển sang màu đỏ thẫm, chiếu rọi cái đình giữa sương mù như âm tào địa phủ.
Mọi người vội vàng tụm lại thành một vòng tròn để chắn gió, ngọn lửa lần nữa cháy lên, ánh sáng soi rọi cả đình, mang đến một chút cảm giác an toàn.
Hộ vệ Trần cầm đao đứng lên chửi rủa. Dân gian có câu, lời lẽ thô tục cũng có thể đuổi quỷ, có lẽ hộ vệ Trần biết điều này, nhưng chẳng qua làm vậy chỉ để giúp mình can đảm hơn. Bất kể là thì nhóm thương nhân cũng vì thế mà có cảm giác dễ thở hơn. Nhưng ngẫm lại thì người có võ thuật, nội công mạnh mẽ, yêu quỷ sẽ khó xâm phạm, nếu có gan lớn không sợ yêu quỷ thì tâm tình sẽ càng ổn định. Có thể tìm ra người bình thường không sợ quỷ sương mù cũng mờ mịt chẳng khá hơn, cùng lắm là tự bảo vệ chính mình, khó có thể bảo toàn cho họ.
Hơn nữa mớ củi này... Dù lửa không bị gió thổi tắt, cũng không chắc sẽ đủ để chống đỡ đến sáng. Quỷ sương mù hoàn toàn có thể đợi cho họ dùng hết củi lửa. Trong đầu mới vừa nghĩ đến thì lại thêm một trận gió lạnh thổi tới.
"Vù vù..."
So với ban nãy càng lạnh hơn, tựa như thổi từ làn da tới lục phủ ngũ tạng, trực tiếp thâm nhập vào sâu bên trong, làm người ta không nhịn được run rẩy. Mà ngọn lửa kia cứ như bị cái gì đó kích thích, bỗng chốc lụi tàn đế cùng cực, thậm chí chỉ có thể thấy than củi đỏ tươi.
Mọi người không kịp che lại...
"Vùn vụt..."
Đống lửa lập tức bị dập tắt. Thoáng chốc chỉ còn lại ánh sáng đỏ cam lập loè từ than củi, chiếu vào gương mặt hoảng hốt lo sợ, người và quỷ cũng không khác nhau mấy. Than củi nhanh chóng biến thành tro đen. Trong lúc khủng hoảng, mọi người thấy giữa màn sương mù giăng kín hình như có bóng người đi lại, cách đó không xa có một ánh lửa khác, mơ hồ lộ ra ánh sáng.
Thế mà ngọn lửa bên kia lại không tắt!?
"Qua bên đó đi!"
Không biết là ai hô, mọi người lập tức chen lên phía trước, điên cuồng chạy tới chỗ ánh lửa kia. Mưa phùn bắn vào người lạnh thấu xương. Thương nhân họ Lý thân hình thấp bé, lại lớn tuổi nhất, dù có liều mạng cũng chạy chậm nhất. Khi cách ngọn lửa càng lúc càng gần, bỗng nhiên hắn có cảm giác quần áo bị tay ai đó nắm lại, sau đó chộp tới cánh tay và cái gáy của hắn, đầu ngón tay lạnh lẽo như muốn đâm vào da thịt. Trong phút chốc hắn hoảng sợ đến cực độ, duỗi tay muốn bắt lấy quần áo của người trước mặt nhưng lại không được.
Không xong rồi...
Chết đến nơi, hắn không nhớ nổi những lời khách sáo khi đi buôn đã từng học qua, chỉ biết rằng bản thân hôm nay sẽ cắm ở đây, nói không chừng còn bị con quỷ ăn thịt hút hết linh hồn, không còn gì sót lại.
Ngay tại thời khắc mấu chốt, một bàn tay đầy những vết chai bắt được hắn, cứng rắn như gỗ, cào da thịt đến đau nhức.
Thương nhân họ Lý mở to mắt, phát hiện hộ vệ mình tốn nhiều tiền mời về coi như đã có tác dụng, người kia nắm cổ tay của mình, vừa tức giận mắng, vừa mạnh mẽ kéo hắn đi về phía trước. Hai bên giống như đang tranh giành.
"Bồng..."
Thương nhân họ Lý mơ hồ thấy ánh lửa, như thể nút gỗ bị thiêu đốt, cảm giác lạnh lẽo lập tức biến mất, sức lực đằng sau cũng biến mất, thay vào đó là một lực không thể chống lại kéo mình về phía trước.