Ngắm pho tượng dưới ánh trăng hồi lâu, nghĩ mãi không ngủ được nên hắn quay người, đẩy cửa ra ngoài.
Không khí nửa đêm tức thì phà vào mặt, nhưng không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy trong lành. Ngẩng đầu thấy màn đêm trong trẻo không chút bụi trần, còn có ánh trăng sáng như bạc. Dưới ánh trăng, vài đám mây dường như được dát lên lớp viền bạc, như thể chúng đang tỏa sáng. Mặt khác, những ngọn núi được phác thảo những đường viền uốn lượn, tạo thành cảnh đẹp dưới ánh trăng.
Hắn cứ ngồi dưới trăng như vậy cho đến rạng đông. ...
Tống Du rời khỏi đường Kim Dương, đi qua một ngã rẽ.
Đây cũng là một con đường, nhưng hắn không biết tên, thấp hơn một bậc so với đường Kim Dương nối liền thủ đô với đường lớn Quan Mã, nhưng cũng rộng rãi.
Tống Du không vội, dọc đường vừa đi vừa nghỉ, dừng lại hỏi mấy lần, cuối cùng cũng tìm được ngôi miếu. Nghe nói nó cách đường cái không xa, nhưng thực tế nó nằm trên sườn núi bên cạnh đường cái, có thể thấy từ xa, nhưng đi bộ đến đó có lẽ phải mất hai dặm... Tống Du mới nghĩ tới Vương Thiện Công nói rằng nó không xa đường chính, vì vậy hắn tiếp tục đi bộ đi dọc theo đường chính, bất tri bất giác đi qua mà không biết, phải quay lại để hỏi đường.
Khi đến nơi đã là buổi chiều.
Tống Du dừng cách đó một trăm mét, treo hành lý của mình lên cành cây và đi dọc theo con đường nhỏ dẫn đến ngôi miếu đổ nát, dường như hắn không hề sợ hãi.
Vừa tới gần, đã ngửi thấy thoang thoảng mùi nhang. Quả thật là có hương khói. Cẩn thận ngửi kỹ có thể ngửi được mùi của nó, đó là hương tự chế tại địa phương, mùi hương thiên về các loại thảo mộc đuổi muỗi, tươi mát sảng khoái tinh thần.
Ngôi miếu đổ nát này có kích thước tương đương với ngôi miếu tối qua, hình dạng của nó tương tự như điện chính của ngôi miếu, chỉ nhỏ hơn một chút. Hơn nữa chỉ có duy nhất một gian miếu. Nói chung, các ngôi miếu tự xây ở nông thôn hầu hết đều tuân theo kiểu cách này, và thường không có nhà sư, đạo sĩ hay trụ trì. Nhưng nó cũ hơn rất nhiều so với ngôi miếu đêm qua.
Tống Du dừng lại trước cửa, nhìn kỹ. Thường thường miếu sẽ có cửa chính không cửa sổ, nhưng ngôi miếu này lại không có cửa, cửa chính bây giờ là hàng rào tre chắn ngang. Các bức tường vốn được sơn đỏ, không chỉ bong tróc nhiều chỗ mà còn lắm vết nứt, vết hằn, có nhiều vết cắt bằng dao, rìu, sét đánh hay hỏa hoạn, thậm chí còn có vách tường bị xuyên thủng. Đôi mắt của Tống Du di chuyển dọc theo những dấu vết này, như thể hắn đang vẽ lại hiện trường chiến đấu lúc đó trong đầu.
Hắn thu hồi ánh mắt, bước về phía cửa.
Hàng rào tre chỉ che chắn một phần, tùy tiện đụng tay là mở được. Tống Du bước vào miếu hít một hơi thật sâu, không có mùi khó chịu, chỉ có mùi thơm thảo dược tự chế.
Nhìn lên bàn thờ... Bức tượng ban đầu đã biến mất từ lâu, nhưng vẫn còn dấu vết của bức tượng được dựng lên, nhưng bây giờ lại xuất hiện một bức tượng con mèo bằng đất sét, so với bức tượng ban đầu cao ít nhất bằng một người trông nó nhỏ bé lạ thường, đó là kích thước bình thường của một con mèo.
Khối đất bùn trước mặt bị nhang đục thủng lỗ chỗ, đã cháy gần hết, chỉ còn ba cây nhang, đã cháy đến nửa cây. Đúng là hương đất tự chế, là loại bọc trong giấy đỏ, bên trong có bột thảo mộc và que tre, chống cháy rất tốt và có mùi thơm dễ chịu. Ngoài ra, còn có các cống phẩm được bày biện, có thịt chín, cá sống to bằng ngón tay.
Tống Du đứng ở giữa miếu, quay đầu nhìn trái phải, nhìn một lượt toàn bộ miếu. Hắn đến trước bàn thờ, vê lấy một sợi lông, cẩn thận nhìn một hồi rồi ném nó đi, sau đó quay lại tìm chỗ ngồi xuống. Vị này hình như không có trong miếu tử. Ra ngoài làm việc sao? Trước mắt hắn vẫn chưa phán đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ động vật địa phương đã thành tinh, vì tham lam hương khói ở trần gian, nên khi thấy có ngôi miếu ở đây, chúng không biết trên dưới mà lấy làm của riêng. Hương khói có sức hấp dẫn chết người đối với các linh hồn ma quỷ trên núi. Có lẽ là do người dân tự làm, lại vừa hay mèo hoang trên núi biến nơi này thành tổ. Trong thời đại này, ở một số nơi mèo được tôn thờ như một vị thần, với hy vọng rằng chúng có thể bắt được chuột và giữ lại thức ăn cho gia đình.
Cũng có thể là con yêu quái năm đó đã thực sự hồi sinh.
Đợi khoảng một giờ, thấy mặt trời càng ngày càng nghiêng, ánh sáng vàng cam từ ngoài cửa chiếu vào, từng chút lan vào bên trong, khi ánh sáng sắp chiếu xuống chân Tống Du đang ngồi xếp bằng, cuối cùng bên ngoài cũng có động tĩnh.
Tống Du đứng dậy, bình tĩnh nhìn xung quanh.
Một con mèo chậm rãi đi dưới ánh mặt trời, cỏ dại mọc bên đường không ngắn hơn nó, thường xuyên bị nó vắt đi. Khi gặp rãnh đất, cơ thể nó như không có sức nặng, nhẹ nhàng nhảy lên nhẹ rồi thong thả bước qua đây. Nó đã sớm biết trong chùa có người, nhưng cũng không cảnh giác, vẫn đi nghênh ngang. Cho đến khi đi tới cửa, móng vuốt đặt trên ngưỡng cửa, nó ngẩng đầu thấy một người mặc áo đạo sĩ bên trong. Ánh mắt thoáng chốc ngơ ngác dần trở nên cảnh giác.