Chương 31: Đêm Dài Nhàm Chán

Vô Tình Ta Thành Tiên

Kim Sắc Mạt Lỵ Hoa 26-01-2024 09:13:51

Còn tưởng hắn ngủ sớm dậy sớm nên không nghe thấy chứ. Mọi người hai mặt nhìn lẫn nhau. "Chúng ta biết ma quỷ không thể ra khỏi sân này, huống chi khi không có người ở, ba năm ngày nàng mới gây chuyện một lần." Người phụ nữ nói tiếp: "Chưa kể chúng ta ngày thường cũng không làm gì sai trái với lương tâm nên đương nhiên ban đêm cũng không sợ ma gõ cửa." . "Chính là đạo lý này." Tống Du vẫn chăm chú nhìn ông già đang chơi cờ. Các quân cờ gỗ va vào nhau phát ra âm thanh chói tai. Con người sau khi chết sẽ trở thành quỷ. Quỷ vốn dĩ yếu hơn con người, quỷ mạnh hơn con người cũng là những con quỷ đã có đạo hạnh nhờ tu luyện. Hầu hết quỷ đều yếu hơn con người. Mặc dù nhiều ác quỷ làm hại con người bằng cách lừa dối và đe dọa, nhưng một người bình thường không tham lam không sợ hãi thì cũng không phải e ngại bị quỷ nhắm đến. Thậm chí Tống Du còn từng nghe nói một tráng hán nào đó gặp phải quỷ hồn vào nửa đêm, thay vì sợ hãi thì ức hiếp ngược lại con quỷ đó. Lúc này lại nghe người phụ nữ nọ hỏi: "Tiên sinh có bản lĩnh như vậy. Tại sao ngươi không diệt trừ con quỷ đó đi?" "Nó chỉ là một phần tàn hồn thôi, nhờ có nàng mà ta mới có thể thuê được mảnh sân với giá rẻ như vậy, sao ta có thể lấy oán trả ân được chứ?" Tống Du quay người lại mỉm cười chào vị đại tẩu nọ: "Huống chi đêm dài nhàm chán lắm, có nàng ở đây cũng coi như thêm chút thú vui." Ngay khi những lời này thốt ra, nhiều người ở đây nghe được lập tức hiểu ra... Vị tiểu tiên sinh này không những thực sự không sợ hãi mà còn thực sự có bản lĩnh, người bình thường tránh quỷ hồn còn không kịp, nhưng với hắn thì lại trở thành thứ không đáng nhắc tới. ... Hôm nay La bộ đầu lại về muộn. Vương thị mang nước nóng tới rửa chân cho hắn, nàng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của các quan nhân nhà mình, không kiềm được hỏi: "Vẫn chưa bắt được người đó à?" "Làm sao có thể bắt được?" La bộ đầu thở dài. "Người nọ đa nghi lại xảo quyệt. Chúng ta đã giăng vài cái bẫy. Nhưng hoặc là phương pháp này không hiệu quả, hoặc là hắn đã nhìn thấu từ trước, thế mà tuyệt nhiên không hề giẫm vào." "Phương pháp gì mà chẳng hiệu quả chút nào vậy?" "Đó là phương pháp của vị cao nhân trong Thái An Tự." "Thế còn tri huyện ..." "Còn vài ngày nữa là đến kỳ hạn rồi." "Không nói không được mà, ngươi gắng gượng đến vậy cũng không tóm được, tuy rằng người nọ không thể bay lên trời nhưng hắn có thể chui xuống đất trốn, để cho các ngươi bắt một kẻ như vậy không phải là đang làm khó người sao? Chẳng lẽ phải nhấc hắn lên cao không cho chạm tới mặt đất nữa hay sao." Vương thị vừa nói vừa rửa chân cho phu quân cẩn thận. "Chúng ta vẫn phải nhờ cao nhân tới giúp đỡ thì may ra." "Còn tìm cao nhân gì nữa? Phương pháp chôn lấp hố phân kia không phải là phương pháp của cao nhân Thái An Tự đấy sao?" "Thỉnh giáo một cao nhân khác xin chỉ bảo thì sao." "Tìm những cao nhân khác ở đâu mới được?" La bộ đầu cáu kỉnh và phiền muộn không thôi. "Ta biết một số người có thể trừ yêu đuổi quỷ, nhưng ngươi cũng biết bọn hắn chỉ là một nhóm người lớn gan và biết chút ít phương pháp dân gian mà thôi. Nhiều nhất cũng chỉ có thể nghĩ ra một số ý tưởng tệ hại nào đó, e rằng không giúp được gì cho ta." "Ta cảm thấy tiểu tiên sinh sống ở đối diện kia có chút bản lĩnh, chi bằng hỏi xem hắn có biện pháp nào giúp được không." "Tiểu tiên sinh sao? Là vị cao nhân nào?" La bộ đầu cau mày khó hiểu. "Tiểu tiên sinh kia đã chuyển đến nhà bên cạnh được mấy ngày rồi, thế mà hắn không mảy may tỏ ra sợ hãi chút nào, ngày nào cũng ra vào như bình thường. Tối nay ta nói chuyện với hắn mấy câu, hỏi hắn lẽ nào không sợ quỷ nữ trong sân kia, ngươi đoán xem hắn nói gì?" "Hắn nói thế nào?" Vương thị lập tức kể lại cuộc trò chuyện buổi chiều nay cho hắn nghe. Sau khi La bộ đầu nghe Vương thị nói xong, tuy không nghe ra Tống Du có năng lực như thế nào nhưng hắn ngay lập tức cảm thấy người nọ là một diệu nhân. "Không sợ âm hồn có lẽ là kẻ gan dạ hơn người mà thôi, cho dù hắn có bản lĩnh nhưng cũng chưa chắc có thể giúp được." La bộ đầu nhấc chân từ trong chậu gỗ lên, cũng không lập tức gởi gắm hết hy vọng vào người nọ, hắn nói: "Nếu mấy ngày nữa mà còn không tìm ra cách nào mới, ta sẽ mang quà đến thăm hắn một lát vậy." Vương thị lại ngồi xổm xuống lau chân cho hắn. ... Mặt trời lên cao quá ba sào, ta vẫn đang ngủ ngon lành, cuộc sống kiểu này tuy không giống thần tiên nhưng lại tốt hơn cả thần tiên. Tống Du lại ngủ đến trưa. Những ngày này hắn càng ngày càng thức muộn hơn. Có lúc hắn nằm trên giường đến trưa không dậy, có lúc dậy từ thật sớm rồi cũng ngồi tĩnh toạ tu luyện trong phòng mãi đến trưa mới ra ngoài. Làm vậy còn có thể tiết kiệm được một bữa ăn sáng.