Sau bữa tối, hắn ngồi thưởng thức hương vị một lúc, đợi đến khi đêm đã khuya, Tống Du thắp đèn dầu, thử một chiếc bút lông mới và bắt đầu vẽ bùa chú.
Phục Long quán không nổi tiếng về bùa chú, những loại bùa mà Tống Du biết đều là hắn thu thập được của nhiều thời kì trong những chuyến ngao du bốn phương.
Có hai loại bùa phổ biến nhất trên thị trường cũng là loại mà mọi người hay xin khi đi chùa, một loại là trừ đuổi tà ma, một loại là cầu bình an.
Có một số loại bùa dựa vào linh lực để xua đuổi tà ma. Về phần bùa giữ bình an, thông thường cần phải giao tiếp với các vị thần và dựa vào sức mạnh của các thần linh tương ứng, mặc dù Phục Long quán có rất nhiều tượng Đạo giáo nhưng họ chỉ lau bụi cho tượng vào ngày 23 tháng 12 âm lịch hàng năm, họ rất ít tôn trọng chúng nên các đạo tử ở Phục Long thường không biết điều này một loại bùa này.
Hôm nay Tống Du chỉ vẽ Tích Âm phù.
Loại bùa này được tạo ra để xua đuổi ma quỷ.
Trong chốc lát linh lực được kích hoạt, rồng bay phượng múa, đến cả ngọn đèn dầu cũng rung chuyển theo nó, khiến cho ánh sáng cứ dập dìu không ngừng trong sân.
Tam Hoa rất tò mò, lúc đầu nó ở dưới đất ngẩng lên nhìn quanh, nhưng nhìn không rõ, vì thế nó dứt khoát nhảy lên bàn đá, ghé lại gần để nhìn.
Thật may nó chỉ nhìn chứ không hề quấy rối Tống Du.
Người cùng mèo giống như trời sinh rất ăn ý với nhau.
Mãi đến khi vẽ xong năm tấm, Tống Du mới dừng lại.
Gấp cẩn thận, dùng dây thừng buộc một chiếc rồi treo ở cửa phòng ngủ, sao cho ma nữ khó vào được. Các phòng khác không bị treo nữa, nếu đã bàn bạc là sống hoà thuận, thì không làm phiền nhau nên cần chừa thêm không gian cho chúng di chuyển.
"Thất lễ rồi."
Tống Du đi về phía rừng trúc cúi đầu thi lễ.
Hắn ngẩng lên nhìn, bầu trời đầy sao, mấy nhà hàng xóm xung quanh đã nghỉ ngơi từ sớm, ở đây không thể nghe thấy tiếng động của phố Xuân Minh, màn đêm cực kỳ yên tĩnh.
"Hình như là tiết Xử Thử*."
*Tiết Xử Thử là tiết khí đánh dấu thu sang hoàn toàn, nhiệt độ giảm rõ rệt, cảm giác mát mẻ tràn lan, nắng nóng đã đi qua.
"Xử Thử là cái gì?"
"Chính là sắp chuyển mát rồi."
"Ồ..."
"Đi ngủ thôi, Tam Hoa nương nương."
"Vâng"
Tam Hoa theo hắn đi vào nhà rồi lên giường.
Những ngày này, Tống Du và Tam Hoa nương nương dần dần thân quen hơn. Tuy tình cờ gặp nhau nhưng có thể nương tựa vào nhau trong một thời gian, Tống Du vẫn luôn thật tâm đối xử với nó, Tam Hoa cũng có tâm địa gian xảo như người, cho nên thời gian dài như vậy, hai bên cũng nảy sinh một chút cảm tình.
Mèo thích sự ấm áp nên thường lén ngủ cạnh hắn. ...
Sáng sớm hôm sau, gà vẫn gáy như mọi khi.
Tống Du đã dậy sớm hơn, mặc quần áo ngồi thiền trong sân, cảm nhận cơ thể để phán đoán thì thấy hôm nay mát hơn buổi sáng lần đầu đến đây rất nhiều.
Cây mai vàng ngoài sân đã bắt đầu rụng lá.
Có cơn gió thổi qua, Tống Du thuận tay giơ ra, một chiếc lá vàng vừa vặn rơi xuống tay hắn.
"Xử Thử..."
Xử Thử cũng là hết hè. Xử, kết thúc, ý chỉ cái nóng đang bắt đầu tan biến, thời tiết nóng bức khó chịu sắp kết thúc và bắt đầu bước vào giai đoạn mát mẻ.
Tống Du ném chiếc lá vàng trong tay đi, tiếp tục nhắm mắt lại.
Linh lực lúc sáng sớm dồi dào và rõ nét nhất, dường như có sinh mệnh vờn quanh hắn, dụ dỗ hắn khởi thanh đăng, làm mấy chiếc lá mai rơi trên đỉnh đầu hắn.
Vào thời điểm này, thành thị cũng thức giấc .
Hắn chỉ nghe thấy tiếng người bên ngoài bán rau dọc đường, cũng như người bán củi, nước, hò hét và mặc cả giá cả. Tống Du không cảm thấy ồn ào mà cảm thấy mình như nghe được cuộc sống gắn bó mật thiết của con người thời đại này.
Nhưng vào lúc này, có tiếng gõ cửa.
"Cốc. . cốc... cốc..."
"..."
Tống Du mở mắt, đứng dậy mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một nhóm thương gia họ Lý, cùng hai người hộ vệ lần trước, trên tay mỗi người đều cầm một vật gì đó.
"Gặp qua tiên sinh."
"Mời vào."
"Sáng sớm tới chơi, nếu có chỗ nào quấy rầy, mong tiên sinh lượng thứ." Thương gia họ Lý vội vàng nói: "Ta rất muốn đến thăm và cảm ơn ngài, vì vậy ta đã hỏi em rể ta về nơi ở hiện tại của ngài. Nếu có điều gì không thích hợp..."
"Không có gì, mau vào đi. ."
Tống Du thực sự không quen khách sáo như vậy nên chỉ có thể tiếp đón mọi người trong sân.
Một đám người có chút e ngại, nhìn nhau.
Tôi nghe Vương Lý nghe ngóng được ngôi nhà này có ma ám, mấy năm nay ta đã cho thuê mấy lần nhưng ngày hôm sau đều trả lại, tiên sinh dám ở đều là nhờ vào năng lực siêu phàm, nhưng những người bình thường như họ cũng khó tránh khỏi cảm giác chột dạ.
Dù sao thì trời cũng sáng rồi, nhiều người như vậy, lại có một vị tiên sinh ở đây, vì vậy một đám người lần lượt bước vào sân nhỏ.