Tống Du duỗi thẳng eo, chờ âm hồn tan đi, hắn nhìn Tam Hoa Miêu dưới chân mình, đột nhiên hỏi:
"Tam Hoa nương nương."
Tam Hoa Miêu nghe tiếng gọi thì chợt quay đầu lại:
"Hả? Có chuyện gì sao?"
"Trước kia ngươi là mèo nhà hay mèo hoang?"
"Hỏi làm gì?"
"Đột nhiên nghĩ đến nên hỏi thôi."
"Dù sao cũng không phải mèo nhà."
"Vậy là mèo hoang à?"
"Ta có mẹ."
"Sao đó thì sao?"
"Chết đói."
"Thì ra là vậy."
Mèo hoang được nhắc đến ở đây không phải để chỉ loài mèo rừng mà là để chỉ những con mèo đi lạc, mèo không có chủ. Tam Hoa Nương Nương rõ ràng không phải là một giống mèo hoang, nó là một con mèo Tam Hoa mang dòng máu mèo lông dài, rất tinh xảo và xinh đẹp. Theo như nó giải thích, rất có thể mẹ của nó là một con mèo nhà đã bỏ chủ. Thái độ của mèo con đối với con người phần lớn phụ thuộc vào sự dạy dỗ của mèo mẹ, vì mèo mẹ vốn quen sống hòa đồng với con người nên nó mới gần gũi với mọi người như thế.
"Ta luôn muốn biết sao ngươi có thể thành tinh được."
"Cứ vậy mà thành tinh thôi."
"Vậy còn..."
Tống Du lắc đầu, cũng không muốn làm phiền nó nữa, chỉ là suy nghĩ một chút, sau đó lại hỏi Tam Hoa Miêu:
"Vậy Tam Hoa nương nương hẳn là chỉ mèo mẹ đúng không?"
Tam Hoa Miêu lập tức nhìn hắn như kẻ ngốc.
"..."
Tống Du không còn cách nào ngoài lắc đầu lần nữa, vờ như hắn chưa hề hỏi qua chuyện này.
Ngồi ngoài sân một lúc, nghe hai bài hát, khi không còn việc gì làm nữa, Tống Du cũng về phòng nghỉ ngơi. Hắn có linh cảm có lẽ một đoạn thời gian thật dài sau này mỗi đêm đều sẽ tiếp diễn như thế này, đang lúc buồn chán nhưng may sao nhờ có âm hồn trong sân này mà ít nhiều cũng tạo thêm chút thú vị cho những buổi đêm như hôm nay. ...
Một vài ngày sau đó, Tống Du ra ngoài mua một ngọn đèn dầu, một lọ dầu đèn, còn bỏ một số tiền khổng lồ ra để mua một bản sao cuốn "Dư địa kỷ thắng".
"Dư địa kỷ thắng" là cuốn sách hướng dẫn du lịch khá thịnh hành tại thế giới này, trong đó ghi chép thông tin về nhiều danh lam thắng cảnh và các tuyến đường di chuyển đến đó, chỗ dừng chân trên đường đi cũng như các đặc sản nổi tiếng, ngoài ra còn có đề cập đến các ngọn núi và chùa chiền linh thiêng nổi tiếng.
Tống Du cho rằng cuốn sách sẽ giúp hắn hiểu hơn về thế giới này.
Về đến nhà, hắn thấy một nhóm người ngồi dưới gốc cây lớn cạnh nhà, có người đang tận hưởng bóng mát, có người đang chơi cờ, hắn cũng không nén nổi tò mò nên đứng lại xem một lát.
Một vài ông lão đang vây xung quanh bàn cờ tướng. Trong lúc hai người nọ đang đánh cờ, ba năm người còn lại đang xem. Cách đó không xa, một nhóm người đang ngồi trò chuyện về những chuyện vặt vãnh khắp cùng làng cuối ngõ, ví dụ như con gái nhà ai sắp gả ra ngoài, con trai nhà ai đòi vợ nhưng mãi không tìm được.
Muỗi mùa hè vừa nhiều vừa độc, người dân ở đây cầm quạt lá chẳng rời tay, ban đêm thỉnh thoảng có tiếng quạt lá cọ vào người.
Trong vài ngày qua, thái độ của hàng xóm đối với hắn đã thay đổi bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Lúc đầu, mọi người đều có tâm lý xem náo nhiệt, không nghĩ hắn có thể sống ở đây lâu, thường thường nhân lúc không có ai mà thảo luận riêng xem hắn có thể trụ được mấy ngày. Nhưng mấy ngày gần đây, chỉ thấy hắn ngày ngày ra vào lại không hề hoảng hốt hay sợ hãi, bộ dáng đã dần làm quen với nơi đây, kết hợp với đạo bào hắn mặc khi mới đến, ánh mắt của đông đảo hàng xóm láng giềng khi nhìn hắn lại pha thêm đôi phần kính trọng.
Tống Du quan sát một hồi, có người tới nói chuyện với hắn.
"Tiểu tiên sinh đã ăn cơm tối hay chưa?"
Tống Du quay đầu lại thì thấy đó là bà chủ nhà ở căn nhà đối diện, hắn nhớ mang máng ông chủ nhà nọ hình như là công môn nhân sĩ.
"Đã ăn rồi."
"Sân này đã mấy năm không cho thuê, dù có người đến thuê, nhưng mặc cho hợp đồng thuê đã hoàn tất xong xuôi cũng muốn rời đi ngay trong ngày."
Người phụ nữ tò mò hỏi tiếp:
"Tiểu tiên sinh sống ở đây mỗi đêm đều nghe thấy tiếng hát của con ma nữ nọ. Thật sự không sợ chút nào sao?"
Những lời này vừa nói ra, trong ánh sáng mờ ảo của chạng vạng, rất nhiều ánh mắt đều chuyển sang Tống Du.
Rõ ràng mọi người đều hứng thú với chủ đề này. Có lẽ trong vài năm trở lại đây, căn nhà với khoảng sân thường xuyên có ma quỷ quấy phá này đã giúp họ vượt qua rất nhiều giờ rỗi rãi sau bữa cơm tối nhàm chán. Mọi người đã bàn tán về nó rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên có người sống trong đó nhiều ngày như vậy nên tự nhiên có một chủ đề mới được thêm vào những giờ tán dóc hàng ngày.
Nhưng Tống Du chỉ nhìn chằm chằm ông lão đánh cờ, cười nói:
"Không phải các vị cũng nghe thấy sao?"
Quả nhiên là không sợ kìa!
Trái tim ai đó run rẩy.