Đây là câu chuyện lịch sử có thật của thế giới này, thậm chí mới chỉ xảy ra cách đây vài năm. Khi đó, chiến tranh nổ ra ở phía bắc Đại Yến, và Đại nguyên soái của ba quân, Mã Hồng không cẩn thận bị phục kích dẫn đến toàn quân bị đánh bại. Khi sắp bị chủ soái phía địch bắt giữ làm tù binh, tướng quân Trần Nghị, người hiện đang rất nổi tiếng trong giới kể chuyện đã chạy đến, có tin đồn rằng hắn gần như một người một ngựa quét sạch truy binh của A Duyên Tề, thành công giải cứu nguyên soái đồng thời để lại một truyền kỳ lưu truyền đến tận bây giờ.
Lão tiên sinh kể chuyện xưa với một giọng điệu rất hùng hũng, tất nhiên là không thể bỏ qua cách kể chuyện đầy tính nghệ thuật.
Tống Du rất hứng thú với những câu chuyện thuộc thể loại này. Hắn nghĩ rằng một câu chuyện huyền thoại như vậy chắc chắn phải lưu danh sử sách, để rồi rất nhiều năm sau, khi thế hệ tương lai hậu nhân học lịch sử cũng phải đọc qua câu chuyện này? Suy cho cùng người khác đọc câu chuyện tương tự mà hắn đã nghe qua từ hàng ngàn năm trước cũng là một loại an ủi đối với hắn, người đang mắc kẹt tại thời cổ đại.
Vì vậy, hắn đã lắng nghe chăm chú cho đến lúc kết thúc mới đứng dậy và rời đi. Dẫu sao cũng không thể quên mục đích ra ngoài hôm nay được.
Sau đó hắn đi vòng quanh Câu Lan viện và thành công tìm được một cửa hàng bán giấy đay.
Tuy vẽ bùa không nhất thiết phải dùng giấy đay nhưng từ trước đến nay Phật giáo, Đạo giáo và kỳ nhân dân gian đã sớm hình thành thói quen vẽ hầu hết các lá bùa trên giấy màu vàng.
Đương nhiên cũng không cần thiết phải sử dụng giấy gai dầu. Nói chung là giấy mây, giấy gai dầu đều có thể dùng được, nhưng hiếm khi dùng giấy tre chứ đừng nói đến giấy lớn bình thường. Thông thường, mỗi nơi đều có một phong tục tập quán riêng, ví dụ như những nơi sản xuất giấy gai thường dùng giấy đay để làm bùa hộ mệnh, những nơi sản xuất giấy mây thường dùng chính giấy mây để làm bùa hộ mệnh, mà Dật Châu lại chuyên sản xuất giấy tre và giấy gai.
Tống Du cũng dùng quen giấy đay rồi.
Giấy ở cửa tiệm này được chế tác rất tốt, giấy dày và dai, chỉ cần loại giấy này không bị ẩm thì để lâu cũng sẽ không đổi màu.
Giấy đay dày và nhám hơn giấy gai trắng, giấy có màu vàng nhạt, mặt sau có vài sợi cỏ và vụn giấy nhưng không ảnh hưởng đến quá trình sử dụng. Chỉ là khi Tống Du nhặt một mảnh giấy đay đưa lên bầu trời nhìn trái nhìn phải thế mà lại cảm thấy màu sắc có chút không đúng.
"Khách quan, có chuyện gì sao?"
"Không biết là do ta hoa mắt hay sao mà nhìn thế nào cũng thấy màu hơi đỏ thế nhỉ?"
"Ôi chao! Khách quan tinh mắt quá! Liếc mắt nhìn thoáng qua là có thể nhận ra được ngay!"
Chủ tiệm lập tức cười lớn.
"Lô giấy này mới được sản xuất hôm qua, khi tiểu nhân làm giấy, thằng nhãi ranh ở nhà không cẩn thận pha chút thuốc nhuộm màu đỏ vào, nhưng người bình thường không tinh mắt bằng khách quan!"
"Thì ra là vậy sao..."
"Việc này... liệu có ảnh hưởng đến trải nghiệm sử dụng của khách quan hay không?"
"Ảnh hưởng không lớn."
Người chủ quán nghe xong thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu khoe khoang:
"Khách quan, ngài đến quán nhỏ coi như là tới đúng nơi rồi, cũng không phải tiểu nhân tự mình thổi phồng lên, nhưng tiểu nhân cho rằng giấy gai dầu do chính ta làm ra ở toàn bộ Dật Đô rất hiếm người có thể sánh bằng. Ngay cả những cửa hàng lớn đó cũng không chắc tay nghề bằng các cửa hàng nhỏ, tuy là các cửa hàng nhỏ không có danh tiếng như bọn hắn, nhưng bất cứ ai đã mua giấy từ các cửa hàng nhỏ thì chắc chắn sẽ quay lại sau khi dùng thử"
"Giảm giá một chút đi."
"Đã là giá rẻ nhất rồi..."
Tống Du mặc cả một lúc cũng mua được một chồng giấy đay, một cây bút, một lọ mực, chỉ bấy nhiêu nhưng cũng ngốn mất của hắn ba trăm văn tiền.
Trong số đó, bút vẽ, đá mực, nghiên mực là những mặt hàng thông dụng nhất, nhưng tất cả đều có giới hạn nên muốn mua nhiều hơn cũng chẳng có mà mua. Trong thời đại ngày nay, việc đọc viết chữ thực sự rất tốn kém.
Đương nhiên Tống Du phải đến một cửa hàng khác để mua mực đỏ.
Trên đường về, hắn thấy một cửa hàng bán thịt, nghĩ dù sao mình cũng đã tiêu rất nhiều tiền nên thoải mái cắt thêm một cân thịt lợn và mua thêm vài củ tỏi mang về, lúc này mới hài lòng mà về.
"Két-"
Vừa đẩy cửa sân ra, hắn liền thấy một bóng dáng loang lỗ màu chạy thật nhanh ra khỏi phòng sau, vừa thấy hắn liền nói:
"Đạo sĩ, vừa rồi có người gõ cửa tìm ngươi."
"Ai vậy? Tam Hoa nương nương có mở cửa cho họ không?"
"Hình như là những người ta gặp ở cổng thành ngày đó, còn có những người sống ở đối diện ngươi."
Tam Hoa nương nương ngước lên và nhìn chằm chằm vào hắn.
"Tam Hoa nương nương không mở cửa, ngươi đã nói Tam Hoa nương nương không được nói chuyện trước mặt người thường."
"Nhớ được là tốt rồi, đừng sợ hãi quá."
"Cái gì?"
"Có hai nhóm người gõ cửa ư?"
"Đúng vậy, họ gặp nhau ở cửa và nói chuyện với nhau một lúc."
Tam Hoa nương nương nói tiếp.