Qua cửa ải này, cảnh sắc bên đường có thay đổi lớn, những ngọn núi bên trái không còn nhẹ nhàng, trở nên cao ngất, dốc đứng, bên phải vẫn giống trước đó, con đường đi men theo dòng suối trong núi, mỗi lần Tam Hoa nương nương muốn nhìn lên đỉnh núi, đều phải ngửa đầu lên rất cao.
"Thật cao!"
Tam Hoa nương nương nói.
"Tam Hoa nương nương từng thấy ngọn núi cao như vậy chưa?" Tống Du ngồi trên tảng đá, ăn bánh hấp, hỏi.
"Chưa từng thấy."
Mèo tam thể quay đầu nhìn về phía hắn.
Dường như lúc này Tống Du mới nhớ tới, vội vàng bẻ một miếng không cắn được từ bánh hấp trên tay, khom lưng đưa tới bên miệng mèo tam thể.
Mèo tam thể lại chỉ ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm.
Đúng lúc này, một con côn trùng bay vù vù qua trước mặt nó, mèo tam thể chỉ mới vừa nhấc chân trước, đã vững vàng chụp con côn trùng này vào trong lòng bàn tay, ngay sau đó, chỉ thấy nó đưa móng vuốt lên bên miệng, đến khi Tống Du thấy rõ, đã chỉ có thể thấy nửa cái cánh trong suốt của con côn trùng.
Mèo tam thể vừa ăn vừa ngắm Tống Du.
"..."
Là ta không hiểu chuyện.
Tống Du lặng lẽ thu lại cái tay lấy bánh hấp.
"Ngươi ăn không?" Mèo tam thể hỏi hắn:
"Tam hoa nương nương giúp ngươi bắt thêm hai con."
"Không cần, ta không ăn côn trùng."
"Ăn rất ngon."
"Cảm ơn lòng tốt của ngươi."
"Chuột thì sao?"
"Cũng không cần, cảm ơn."
"Ồ..."
"Tam hoa nương nương từng nghe nói chưa?"
Tống Du ăn bánh hấp, lại hỏi:
"Ở phía trước có một nơi gọi là Thủ Ba Nham, vô cùng hiểm trở, nhưng phong cảnh rất đẹp."
"Cái gì là Thủ Ba Nham?"
"Chính là có ý phải bò mới có thể leo lên một đoạn đường nhỏ đục tường."
"Sao ngươi biết được?"
"Mấy hôm trước ở trong miếu, ta nghe những người giang hồ kia nói."
"Ta rất ít khi nghe bọn hắn nói chuyện."
"Rất thú vị."
"Chúng ta sẽ đi tới nơi nào sao?"
"Ta muốn đi."
"Ồ..."
Mèo tam thể lại chợt nhảy lên, chuẩn xác bắt được một con côn trùng, lần này Tống Du thấy rõ, là một con châu chấu, mà nó chỉ nói với Tống Du:
"Dù sao Tam Hoa nương nương cũng đi theo ngươi."
Tống Du gật đầu.
Mặt trời lặn về tây.
Lúc Tống Du hỏi đến người dân bản xứ thứ ba, cuối cùng đã đi tới phía dưới Thủ Ba Nham.
Ông cụ bện đèn, đội mũ tre đứng ở cửa nhà mình, chỉ vào mấy vách núi bên trái ẩn trong mây, nói với Tống Du: "Trên đây chính là Thủ Ba Nham."
Một người một mèo ngửa cao đầu nhìn lên.
Trước mặt họ như có một vách núi cao ngàn thước, đứng lại gần, nhất thời như trước mắt chỉ còn lại vách đá này, không còn thấy thứ khác.
"Thủ Ba Nham quả thật là một đường tắt, nhưng đã lâu không có mấy người đi rồi. Con đường này rất nguy hiểm, vừa ướt vừa trơn, trong núi còn thường xuyên có yêu quỷ làm loạn, buổi tối hôm nào cũng đều có tiếng quỷ khóc sói gào. Nhưng lại thường xuyên có người đi lên chơi đùa, đều đi ban ngày, quay về trong ngày, không ai dám ở trên đó qua đêm."
Ông cụ tốt bụng nói với tiểu đạo sĩ trẻ tuổi:
"Hiện giờ muộn quá rồi, nếu ngươi lên ngắm phong cảnh thì nên đi vào ngày mai, nếu đi lên trên kia, cần phải quay về trước khi trời tối."
"Xin hỏi ông, leo lên trên phải đi bao lâu?"
"Leo lên trên tốn một canh giờ, quay về còn tốn thêm một canh giờ, nếu đi xuống từ bên kia, để đi đến cuối phải mất hai canh giờ."
"Một canh giờ à..."
Tống Du tính toán, vẫn còn kịp.
Ông cụ lại bất mãn trừng hắn:
"Ngươi muốn đi lên đêm nay à? Thế phải đi mò mẫm đường trong đêm tối, trên núi này thật sự có quỷ."
"Không có gì đáng ngại."
Người chết biến thành quỷ, quỷ trời sinh yếu hơn người.
"Dù không sợ quỷ, đi đường đêm cũng rất nguy hiểm."
Ông cụ tiếp tục nói:
"Trăm ngàn năm nay, người ngã xuống chết trên đó là vô số kể."
"Ông bán cho ta một cái đèn lồng đi."
"Ta chỉ có đèn lồng, không có nến."
"Không sao không sao."
"Đạo sĩ ngươi này không nghe khuyên bảo!"
Tống Du cũng chỉ cười, tốn mười sáu đồng tiền, mua một cái đèn lồng đơn giản từ chỗ ông cụ, hình dạng phổ thông, khung tre trúc tinh tế nhẹ nhàng, phía trên là một lớp giấy màu trắng gạo, có hơi ngả vàng, không có trang trí khác.
Một người một mèo đi dọc theo đường nhỏ lên trên núi.
"Trời mưa âm u, quỷ khóc đêm..."
Tống Du nỉ non, khóe miệng lộ ra ý cười.
Đây là hình dung của người đời đối với Thủ Ba Nham.
Đi về phía trước, xuyên qua núi rừng, dọc theo con đường nhỏ rộng hai thước cạnh vách đá nghiêng lên trên, đi đến nơi cao nhất, đó là Thủ Ba Nham rất nổi danh.
Đoạn vách đá này vuông góc với mặt đất, mà đường nhỏ hoàn toàn do con người mở thành một con đường thấp hơn một người dựa trên khe tự nhiên của vách đá, chiều rộng khoảng ba bốn thước, chỗ hẹp nhất cũng chỉ có thể để một người dán vào vách đá mà đi qua một cách nguy hiểm, toàn bộ hành trình đều phải cong eo, nếu không sẽ phải dùng cả tay lẫn chân.
Tam Hoa nương nương đi rất nhẹ nhàng, chuyện này không có chút ảnh hưởng nào với nó, Tống Du đi khó khăn hơn rất nhiều.