"Tam Hoa nương nương."
"Hả?"
"Có thể nhờ ngươi lên mái nhà nhổ hết cỏ dại trên ngói được không?"
Tống Du đứng ngay trước cửa, sau khi vươn cổ nhìn lên mái nhà, do dự một lát rồi vẫn bỏ qua những ngọn ngõa tùng kia, mặc dù dân gian có câu "Gia đình suy tàn cũng bởi ngõa tùng" ngụ ý rằng thứ thực vật thân thảo nọ chỉ mang lại những điều xui xẻo. Suy cho cùng cũng bởi những gốc cây nọ nhìn rất đẹp mắt.
"Tam Hoa nương nương, nhớ đừng nhổ những ngọn cổ trông giống ngõa tùng đấy."
"Biết rồi."
Tam Hoa Miêu nhảy hai ba phát đã lên được mái nhà. Những mảnh ngói theo đó kêu lách cách vang dội mất một lúc.
Tống Du nhìn khoảng sân này ngày càng trở nên giống nơi ở của con người nhờ sự nỗ lực của chính mình và Tam Hoa nương nương, dù là nhà đi thuê nhưng hắn vẫn cảm thấy rất tự hào.
Ngay sau đó lại đến lúc chặt bỏ những cây trúc mọc lộn xộn và tỉa tót nhành mai, tất cả ngốn mất của hắn gần một buổi sáng.
Buổi chiều dùng để mua sắm các loại vật dụng sinh hoạt.
Tống Du cũng không vội sắm sửa tất cả đồ dùng trong một lần, hay lập tức muốn biến toàn bộ sân thành một nơi hoàn hảo cho thói quen sinh hoạt của mình, thay vào đó, hắn đưa Tam Hoa nương nương đi dạo phố bên ngoài, thấy thứ gì cần thì mua về, không thì thôi. Thậm chí cũng chẳng cố tình vắt óc suy nghĩ xem nên mua gì.
Tuy vậy nhưng cũng mất cả một buổi chiều.
Giữa trưa nay ra ra vào vào, hắn phát hiện hàng xóm chung quanh vẫn nhìn mình với ánh mắt kì quái. Tống Du muốn hỏi thăm xem trong khu nhà này đã từng xảy ra những chuyện gì, cũng nhân tiện tìm hiểu thêm về những người hàng xóm sẽ sống cùng mình dưới một mái nhà một khoảng thời gian thật dài. Nhưng đang lúc bận bịu, hắn ngẫm lại hình như cũng không cần thiết lắm. Dẫu sao một khoảnh sân ma ám có thể đáng sợ đối với người khác, nhưng với hắn, cùng lắm nó chỉ hơi bẩn thỉu hơn xíu mà thôi.
Không mấy quan trọng.
Trong lúc hắn không để ý, thấm thoát đã đến hoàng hôn.
Tống Du mang cái ghế cũ kỹ ra ngoài sân ngồi, yên lặng lắng nghe tiếng gió thổi qua lá trúc, ngắm những áng mây trắng dần nhuốm màu trời.
Trong lúc đó, Tam Hoa Miêu đang đi lang thang trong sân, thỉnh thoảng nó sẽ quay sang tán gẫu đôi câu với hắn, phàn nàn rằng trong sân không có chuột, hoặc hàng xóm cách vách cũng nuôi mèo, vân vân. Những lúc như vậy, hắn thường sẽ nhường nhịn tính nết của nó, kiên nhẫn trò chuyện với nó.
Một ngày ở thời đại này nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, vì không có hoạt động giải trí nên ngày nào Tống Du cũng dậy sớm, đương nhiên cũng đi ngủ từ rất sớm.
So với cuộc sống ở kiếp trước, hắn thường xuyên dậy từ rất sớm, khi trời vừa mới hửng sáng, cũng xem như có thể tận hưởng trọn vẹn một buổi sáng. Nhưng trái ngược với đó, hắn cũng không còn thói quen thức đến thâu đêm.
Nếu quen rồi đương nhiên sẽ cảm thấy thói quen này lành mạnh vô cùng.
Dần dần, những đám mây trên đầu bị hoàn hôn nhuộm màu vàng óng, chẳng mấy chốc lại nhuộm hồng, nhưng màu hồng chỉ tồn tại được một thời gian ngắn trước khi chúng chuyển sang màu xám tro như tro bụi còn sót lại sau đám cháy. Bầu trời trong lành như đang nhắc nhở cho Tống Du hay hắn đang ở thời đại nào.
"Trời tối rồi này..."
Ánh sáng trong sân dần dần mờ đi.
Tống Du cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua, kèm theo hơi thở lạnh lẽo truyền ra từ hướng rừng trúc, khi hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy một bóng người mờ ảo, nhưng nhìn không rõ mặt mũi.
Cùng lúc đó, Tam Hoa Miêu chạy tới, nó dừng lại trước mặt Tống Du, cảnh giác nhìn trái nhìn phải.
"Tam Hoa nương nương đang bảo vệ ta phải không?"
Tam Hoa Miêu không nói gì, vẫn nhìn trái nhìn phải.
Bóng dáng ai đó đang thấp thoáng giữa bóng tre, nhưng khi Tống Du nhìn kỹ lại, hắn thấy dường như người nọ đang nhảy múa.
Tre cảnh mọc trên bức tường trắng, khi ánh sáng mờ đi, thật khó để phân biệt đó là tre hay bóng tre in trên bức tường trắng. Bóng người xuất hiện rồi biến mất giữa những bóng tre khiến bức tường trắng chẳng khác nào phông nền trang trí cho màn trình diễn của nàng, mỗi lần bóng dáng nàng hiện lên đều đi kèm với chuyển động khác nhau, khi thì nhẹ nhàng như một con hạc, khi thì tự do và thoải mái.
Thuê được căn nhà với giá hời, chẳng ngờ còn được tặng thêm một màn biểu diễn nhảy múa. Nghĩ kỹ lại thì cũng là chuyện tốt hiếm có.
Hắn cứ nghĩ vẩn vơ như thế mãi cho đến khi điệu nhảy kết thúc.
Tống Du đứng dậy và cúi đầu chào đối phương:
"Nương tử đã thành âm hồn, vì sao còn nán lại dương thế? Không biết là có ẩn tình gì hay là có chuyện gì nhớ mãi không thể quên?"
Không có tiếng trả lời, giống như ngày hôm qua.
Tống Du suy nghĩ một lúc mới hiểu ra... Có thể nàng mang theo chấp niệm quá lớn, tuy âm hồn không tiêu tan đã là cảnh giới cao nhất, nhưng nàng không còn giữ được toàn bộ ký ức và trí tuệ khi còn là người nữa. Loại quỷ này có chỉ số thông minh rất thấp, nếu ma quỷ hại người chính là oán linh, nhưng nếu không hại người thì cũng mà khó giao tiếp được, cùng lắm chỉ có thể liên tục lặp lại một loạt hành động ưa thích khi còn sống. Nhưng như vậy cũng chẳng sao, miễn là không làm phiền nhau là được.