Chương 25: Chủ Nhân Căn Nhà

Vô Tình Ta Thành Tiên

Kim Sắc Mạt Lỵ Hoa 26-01-2024 09:12:57

Mà thương gia nơi xa vẫn không ngừng mang hàng đến đây. Tống Du cũng đi theo Vương Quý vào thành. Dật Đô ở thời đại này cũng tương tự như những thành phố khác, quy hoạch chỉnh tề, nằm dọc theo đường lớn, không dễ đi lạc, chỉ là rất dễ phải lòng vòng trong hẻm nhỏ. Thật ra Vương Quý cũng là một người thực tế, hắn dẫn Tống Du đi xem thử mấy căn phòng trọ, nhưng hoặc là giá cả vượt qua mức dự tính, hoặc là chất lượng và cảnh vật xung quanh không hợp với yêu cầu của Tống Du. Cũng không còn cách nào, giá phòng của thành phố Đại Yến là đắt nhất từ trước tới nay, còn cao gấp mười lần so với những triều đại trước. Nguyên nhân chủ yếu là do Đại Yến hủy bỏ "Quân Địa Chế", chính là không còn chia đất và nhà cửa cho từng người nữa, đồng thời cũng phát triển thương nghiệp dẫn đến thúc đẩy sự di cư. Người dân bắt đầu di chuyển đến thành phố mới nên giá phòng cũng vì vậy mà tăng lên cao nhất trong lịch sử. Trước mắt, giá bán của một căn nhà bên trong thành Dật Đô cũng phải ngàn đồng, tiền thuê cũng theo đó mà đắt lên. Tống Du thật sự rất bất lực, đành phải dùng biện pháp mà sư phụ từng nói: "Không biết trong thành này có loại phòng nào có điềm xấu và bị ma quỷ nào quấy phá không?" Vương Quý nghe xong thì sững sờ, đánh giá lại người trước mặt: "Tiên sinh không chê những căn đó à?" "Thật sự có?" "Đúng vậy! Không chỉ một phòng! Có người vừa vào ở lập tức phát bệnh, tài vận đi xuống, đêm nào cũng bị quỷ làm phiền, tiên sinh muốn loại nào?" "Giá thấp nhất." "Tiểu nhân biết có một gian phòng, xung quanh yên tĩnh, mua thức ăn cũng thuận tiện. Nghe đồn có quỷ quấy rầy, có vài người từng thuê qua nhưng không ở được mấy ngày thì đã rời đi. Trước kia báo giá một ngàn văn tiền một tháng, nếu tiên sinh thật sự muốn vậy tiểu nhân sẽ mang người đi xem căn phòng kia một chút, nếu đồng ý thì xem như giúp được chủ nhân căn nhà đó một chuyện." "Đa tạ." "Mời đi theo ta." Vương Quý biết Tống Du là lần đầu tiên đến Dật Đô, cũng là lần thứ nhất thuê phòng, vậy nên mới vừa đi vừa nói cho hắn một chút về quy định của phòng thuê. Người môi giới phòng ở Đại Yến vẫn khá chú trọng, chủ yếu là vì người môi giới phòng ở Đại Yến và phòng cho thuê bị quản lý nghiêm ngặt, phòng cho thuê nhất định phải thông qua người môi giới, chỉ có thông qua khế ước của người môi giới mới có thể có được sự đồng ý của quan phủ, cho nên mỗi người môi giới đều được quan đăng kí trong danh sách, tiền thuê cũng được quy định. Thậm chí quan phủ còn đưa ra rất nhiều điều luật bảo vệ thị trường phòng cho thuê, ví dụ như mua bán không được vi phạm hợp đồng thuê, điều luật này đã có từ thời đại này. Ngoài ra thị trường phòng cho thuê còn có cửa hàng việc làm (?), là nơi nắm giữ cơ cấu của chính phủ, cũng chính là công phòng cho thuê. Người dân vào thành làm thuê, quan lại tới đây nhậm chức, sĩ tử từ nơi khác tới chuẩn bị thi không có tiền thuê phòng thì phải làm sao? Thì có thể thuê ở cửa hàng việc làm. Rất nhiều thứ làm cho Tống Du cảm thấy ngạc nhiên. Không phải ngạc nhiên vì những điều luật này, mà là ngạc nhiên vì thời đại này đã có những điều luật như vậy. Nhưng ngay sau đó lại nhân ra loại kinh ngạc này của bản thân xuất phát sự ngạo mạn của nền văn minh tân tiến và ưu việt hơn, loại cảm xúc này thực sự không nên có, cũng không biết vì sao lại xuất hiện trong suy nghĩ của bản thân. Một canh giờ sau. Hai người cùng với một con mèo đi tới trước một tiểu viện. Tiểu viện này nằm ở thành Bắc, là đoạn đường tương đối có giá trị, thương nghiệp phồn vinh, lại gần sông nước. Gian tiểu viện này nằm ở giữa một con hẻm nhỏ, cách cửa không xa có một cây đại thụ, dưới gốc cây có một bộ bàn ghế đá để ngồi hóng mát. Cửa sổ sơn màu đỏ đã phai cũ, cây già trong viện vươn cành lá ra khỏi cả tường viện. Người đi qua lại trước cửa thấy có người môi giới đưa người đến xem nhà đều nhìn họ bằng ánh mắt kì lạ, xem ra đúng là có chút vấn đề. "Tiên sinh, ngài có bản lĩnh thật đó..." Vương Quý nói ra một câu giống như đang an ủi chính mình. Tiếng mở cửa kẽo kẹt mang cảm giác rất mộc mạc, lúc hắn mở cửa ra, bên trong vang lên tiếng kêu chua xót, khoảng sân hiện ra trước mắt Tống Du. "Tiên sinh, ngài có thể vào trong xem thử." Vương Quý nói vậy nhưng bản thân vẫn đứng ở cửa ra vào. Tống Du cũng không thèm để ý, gật đầu rồi tiến vào trong sân. Nhận thấy trước đây bên trong tiểu viện cũng khá tinh xảo, có mai có trúc, chỉ là lâu rồi không có người ở, có rất nhiều cỏ dại, rừng trúc sau nhà mọc tràn ra trước sân. "Chủ nhà nói nếu như ngài đồng ý thuê thì có thể cũng chỉ ghi một tháng trên khế ước. Dựa theo luật pháp quy định, tiền thuê nhà mỗi tháng trả một lần, năm ngày đầu là ngài chuyển nhà và dọn dẹp." Tống Du đi dạo ở trong viện, quay đầu lại hỏi: "Giá cả thế nào?" "Vẫn là một ngàn đồng một tháng" "Chọn chỗ này đi." "Vậy được." Ký xong khế ước, hiệp định bắt đầu có hiệu lực.