Chẳng lẽ không phát sinh việc giao chiến?
Hay các cao nhân luôn đấu với nhau như vậy?
Hay là nói...
Trong lòng có suy đoán như vậy nhưng cũng không ảnh hưởng đến lời nói ngoài miệng của La Bổ Đầu:
"Chúng ta đã thẩm vấn mấy ngày qua, đồ vật mà tên trộm kia lấy đi cũng thu hồi được một chút. Nhưng có hơi kỳ lạ, những đồ chúng ta thu hồi lại được đều là vàng bạc châu báu, cổ vật tranh chữ. Còn những dược liệu quý hiếm trong phủ các đại quý nhân, tất cả đều không có tung tích. Tên trộm kia nói vì mình phải tu luyện thuật độn thổ nên đã ăn hết."
La Bổ Đầu dừng lại trong giây lát, sau đó nhìn về phía Tống Du:
"La mỗ không hiểu biết về phương diện này, không biết người tu hành là như vậy sao..."
"Dược liệu gì?"
"Linh chi ngàn năm, nhân sâm rừng mấy trăm tuổi, xương rồng loại tốt nhất, tất cả đều là dược liệu có tuổi đời nhiều năm."
"Tuyệt đối không có khả năng."
"Do tên trộm này giấu đi, hoặc là..."
La Bổ Đầu lại dừng lại, nói sang chuyện khác.
"Ngoại trừ truy hỏi về đồ vật, chúng ta cũng đã thẩm tra tên đó học được thuật độn thổ từ đâu, hắn nói tìm trong một cuốn sách cổ là di vật mà ông bà tổ tiên để lại."
Mỗi lần La Bổ Đầu nói một câu thì đều không nói hết, kéo dài âm cuối, quan sát Tống Du.
Người tu hành có cần nhiều dược liệu quý như vậy không, trong thời gian ngắn có thể ăn nhiều như thế không, người tu hành có thể tự học thành tài được hay không, đây đều là điểm mù tri thức của hắn ta, nhưng không phải trước mặt đã có một cao nhân sao?
Trước đó thì không sao nhưng sáng nay thấy tường nhà Tống tiên sinh bị tổn hại, trong lòng hắn ta đã hiểu ra, phía sau tên trộm còn có một người khác.
Sợ là đêm qua người đó đến trả thù.
Tống Du biết hắn ta muốn xin ý kiến của mình.
Mặc dù thuật độn thổ có nhiều nhược điểm không đơn giản nhưng cũng có nhiều ưu điểm. Người bình thường không có nền tảng liên quan để tự mình lĩnh hội không chỉ tiến bộ rất chậm mà còn có thể gặp nguy hiểm trong quá trình luyện tập.
Nhưng Tống Du không cần thiết phải nói với hắn ta những điều này.
"Nói đến cũng thấy trùng hợp, hôm nay ta đến chùa Thái An, tình cờ thấy được một chuyện rất kỳ lạ nên muốn kể cho La Bổ Đầu nghe."
"Ồ?"
La Bổ Đầu sững sờ một chút những vẫn chắp tay:
"Nguyện lắng nghe."
"Pháp sư Quảng Hoành mà Bổ Đầu từng thỉnh giáo, giữa trưa nay trước Vạn Phật bảo điện đã tự đốt Tâm Hỏa, lúc đó lớn tiếng cầu xin Phật Tổ tha thứ nhưng chỉ mất một lúc đã bị ngọn lửa thiêu sạch, đến tro cốt cũng không còn."
Tống Du cười cười.
"Cho nên người này, thực sự không thể làm việc trái với lương tâm. Bổ Đầu không ngại kể câu chuyện này cho tên trộm nghe, có lẽ có thể đả động đến hắn."
"!"
La Bổ Đầu lập tức mở to hai mắt, đầu óc quay cuồng.
Sau một lúc lâu, hắn ta đột ngột đứng dậy, lại chắp tay với Tống Du một lần nữa:
"La mỗ đã hiểu, đa tạ tiên sinh chỉ điểm."
"Không có gì."
"La mỗ còn có công vụ, xin cáo lui trước."
"Đi thong thả."
La Bổ Đầu xoay người đi ra ngoài, bước đi rất nhanh, hùng hùng hổ hổ, trong mắt lóe lên tia sáng lấp lánh.
Đột nhiên, hắn ta nhớ lại lúc mình đến chùa Thái An xin thỉnh giáo vào một tháng trước, nghe nói pháp sư Quảng Hoành có chân đạo hạnh trong người, vì hắn ta mà ra khỏi thời gian bế quan, lại nhớ đến cảnh tượng những quý nhân trong thành và thậm chí nhiều người ở nha môn đến chùa Thái An thắp hương lễ phật, nói chuyện với pháp sư Quảng Hoành.
Thảo nào có người đến tập kích Tống tiên sinh vào ban đêm.
Chẳng trách người đứng sau tên trộm lại có thể nhanh chóng phát hiện ra việc này là do Tống tiên sinh chỉ điểm.
Không có gì ngạc nhiên khi mỗi lần gây án lại chính xác như vậy.
Khó trách...
La Bổ Đầu đã sớm biết Tống tiên sinh là cao nhân thực sự, bản thân đến đây thỉnh giáo chắc chắn sẽ có thu hoạch, nhưng không ngờ thu hoạch lần này lại lớn đến vậy.
Nghĩ như vậy, hắn ta chợt cắn chặt răng...
Con lừa trọc đầu đó dám trêu đùa hắn ta như thế! Nếu không phải Tống tiên sinh chỉ điểm, sợ là hắn ta vẫn còn mơ mơ màng màng, còn con lừa hói kia vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, vẫn làm quý nhân thượng khách trong thành như trước!
Cùng với đó, càng cảm thấy Tống tiên sinh ở đối diện nhà hắn ta trở nên thâm sâu khó lường. ...
La Bộ Đầu bước vào huyện nha, bước chân vội vã, ngay lập tức triệu tập nha dịch dưới quyền mình để khép lại vụ án này một cách triệt để, nhưng tình cờ sao lại gặp được Lưu Tri huyện mặt mũi đỏ bừng cũng đang ở đây.
Lưu Tri huyện cũng được coi như là Tri huyện thành Dật Đô, theo lý thuyết là trưởng quan của một huyện, nhưng Dật Châu là trụ sở chính quyền của Dật Đô, về cơ bản Đại Yến là một hệ thống đơn vị hành chính ba cấp châu quận huyện, trong đó cấp bậc châu rất lớn, ước lượng tương đương với tỉnh nên những quan lớn trong quận, châu gần như đều ở đây, tuy Lưu Tri huyện có cấp bậc cao hơn các quan huyện bình thường nhưng rõ ràng là không đủ.