Thải Nhi nhìn Thạch Mục trầm mặc không nói, nhịn không được hỏi.
- Đi Điểu Sào Tinh trước, nghĩ cách tìm đến Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, sau đó lập tức đi tìm Tú Nhi.
Trong lòng Thạch Mục đã quyết định, giơ tay lên ruổi plvx, hướng về phía sau bay đi.
- Thạch Đầu, ngươi làm gì đó?
Thải Nhi có chút kinh ngạc hỏi.
- Thiên Đình đã phái người đến đây dò la thám thính, ta phải đem chuyện này nói với Mục Trùng Sơn.
Thạch Mục nói.
- Ngươi thật là thích hao tâm, Kim Tuyệt Tộc có quan hệ gì với ngươi?
Thải Nhi trề môi ra, lẩm bẩm nói.
Thạch Mục ung dung cười, không nói gì, nhanh chóng trở về Kim Võ Thành.
Một khắc sau, Thạch Mục đã bay về hướng Võ Kim Thành, lần này không ở lại nữa mà bay đến Phục Long Tinh ngoại...
Nửa tháng sau.
Trên Điểu Sào Tinh có một thành trì lớn nhất, đó là Thiên Lô thành, ở trong thành, có một người thanh niên mặc y phục màu đen đang hành tẩu trên đường, một con chim anh vũ lông nhiều màu sắc đậu trên vai hắn.
Đó chính là Thạch Mục và Thải Nhi.
Bọn họ đã đi qua rất nhiều ngõ ngách, cuối cùng cũng đã tìm được Điểu Sào Tinh.
Ở tinh cầu này, yêu tộc là nhiều nhất, người trong thành bảy phần là người của Yêu Tộc.
- Cái Điểu Sào Tinh này diện tích rộng quá, dường như không thấp hớn Đông Thánh Tinh, chúng ta đi đâu tìm nhóm đại hầu tử đây? Không phải nói đã ẩn cư rồi sao?
Thải Nhi dùng tâm niệm truyền âm nói.
- Không vội, cứ xem trước rồi nói sau.
Thạch Mục thong thả nói.
- Đúng rồi, Thiên Lô thành này xem ra không nhỏ, chắc có một thể lực nào đó buôn bán tin tức, chúng ta đi hỏi xem sao, như Thể sẽ hơn hai người chúng ta mò kim đáy biển.
Thải Nhi nói.
Chân mày của Thạch Mục nháy một cái, trầm giọng nói:
- Cũng được.
Hắn định tìm người hỏi thăm thì nét mặt bỗng nhiên biến sắc, lật tay ra lấy một miếng lệnh bài màu xanh, chính là tín vật của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc mà lhDị Tộc đưa cho hắn.
Lúc đó, lệnh bài của hắn đột nhiên sáng lóe lên, dường như có phản ứng gì đó, hơi chuyển động một chút.
Thạch Mục đưa lệnh bài thu vào tay áo, lập đi về hướng lệnh bài chỉ,
Sau lúc đó, hắn đi đến một đường phố buôn có chút vắng lặng.
Ánh mắt hắn lập tức nhìn về phía gần đó, có một thân ảnh cao to, toàn thân được bao bọc bởi chiếc áo khoác màu đen, lệnh bài lúc này rung lên mạnh mẽ, dường như chỉ vào người đó.
- Thải Nhi, xem xem người kia.
Thạch Mục mở tay ra, đem lệnh bài cất đi, hạ giọng nói.
Thải Nhi đáp lại một tiếng, ánh mắt lóe sáng lên kì lạ, hướng về phía thân ảnh cao to, toàn thân được bao bọc bởi chiếc áo khoác màu đen đó, áo khoác màu đen dần dần biến thành trong suốt, lộ cả thân ảnh bên trong của người đó.
Thạch Mục và Thải Nhi nhìn họ không rời tầm mắt, sắc mặt hơi biến đổi.
Dưới lớp áo khoác một người của Yêu Tộc Viên Hầu với lông tóc màu xanh, dài che kín cả thân.
Thạch Mục đứng trên thân viên hầu đó cảm nhận được khí tức mạch máu đang chầm chậm di chuyển.
- Di Thiên Cự Viên! Không ngờ lại trùng hợp như vậy!
Trong lòng hắn kinh ngạc vô cùng.
- Vận khí thật tốt!
Thải Nhi vui mừng kinh ngạc nói.
Suy nghĩ trong lòng Thạch Mục dao động, đang suy nghĩ làm Thể nào để đến trước họ giao lưu, Tông sắc Cự Viên ở phia trước bổng quay mình, bước vào một tiệm không lớn.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, nhưng không đi vao theo, ở bên ngoài xem như đi dạo lúc rảnh rơi.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, thân ảnh Tông Hầu cao to, toàn thân bao bọc bởi chiếc áo khoác màu đen đó cửa tiệm đó đi ra, thần sắc dường như thoải mái hơn, đầu dáo dác nhìn bên trái bên phải mấy lượt, sau đó vội vàng đi vào trong thành.
- Đi, chúng ta đi theo.
Thạch Mục gọi Thải Nhi, nhẹ nhẹ đi theo sau.
Vừa đi được hai bước, bước chân của Thạch Mục chợt dừng lại.
- Sao Thể? Thạch Đầu.
Thải Nhi ở trên chân mày của Thạch Mục, hỏi.
- Chúng ta đợi một lúc.
Ánh mắt Thạch Mục nhìn qua đám người đông nghịt phía trước, nhìn bóng lưng của Tông Viên, mở lời nói.
Thải Nhi cũng rướn cổ cao lên, nhìn về phía xa, nói:
- Đợi gì? Thạch Đầu...
Nó nói chưa hết câu thì ở phía trước hai bên cửa tiệm, hai nam tử trung niên mặc áo bào tím dài cùng đi ra, một trước một sau theo sát đằng sau Tông Viên, giữ một khoảng cách không gần không xa với Tông Viên.
- Những người này là ai vậy?
Thải Nhi kinh ngạc hỏi.
- Không biết, đi theo xem xem nói sau.
Đợi xa mấy người kia một khoảng cách, hắn lập tức thu lại thanh tức, đem Thải Nhi đi theo.
Tông Viên đối với tất cá phía sau không hề biết, chỉ nhìn phía trước đi tới.
Một lúc sau, hắn đ Điện Truyền Tống trong Thiên Lô thành,
Đến bên ngoài cửa điện, bước chân của Tông Viên kia dừng lại, cẩn thận quan sát bên xung quanh một cách phòng bị, nhìn có vẻ rât cẩn trọng.
Nhựng hai tên nam tử trung niên mặc áo bào tím kia đã dự liệu trước, chúng đứng nép trốn sang một bên.
Tông Viên ngó trước ngó sau một lúc, dường như không có vấn đề gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm tiến vào trong điện.
Sau một lúc, hai tên nam tử trung niên mặc áo bào tím kia cũng nhanh chân bước vào đại điện.
Thạch Mục thấy Thể liền đi nhanh đuổi theo.
Hắn vừa bước vào đại điện, thì nhìn thấy ở trong phía góc trong cùng của đại điện, một cái Truyền Tống Pháp Trận dang chiếu chiếu lên những tia sáng, hai tên nam tử trung niên mặc áo bào tím kia từ trong tia sang kia, biến mất không dấu vết.
Ánh mắt Thạch Mục sáng lên, nhanh bước đi lên, tiếp nạp năng lượng xong, cũng đi vào chỗ Truyền Tống Pháp Trận.
Những chùm tia sáng xung quanh cái mâm chiếu sáng lên, nhanh chóng Thạch Mục đóị những luồng sáng đó bao trùm vào trong.
Sau một trận Thiên Định địa truyền, thân ảnh Thạch Mục xuất hiện ở trong một cung điện nhỏ.
Ở trong cung điện, chỉ một cái có Truyền Tống Trận Pháp, bên cạnh chỉ có một lão giả mắc áo bào màu nâu chủ trì Pháp Trận nãy,,mà ngoài pháp trận ra, còn hai tên nam tử trung niên mặc áo bào tím kia cũng. Mất tích, không có dấu vết gì nữa.
- Ôi! Chạy gì mà nhanh thể!
Thải Nhi có chút giận dữ nói.
Trong lòng Thạch Mục chợt dao động, bước nhanh ra khỏi cung, ánh mắt hơi nheo lại, trên thân lóe lên từng luồng từng luồng tia sáng, thần thức đột nhiên mở ra, bao trùm khắp bốn phương tám hướng
Sau lúc đó, đôi mắt Thạch Mục đột nhiên mở ra, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi. (Còn tiếp...)