"Đi thôi, nơi này không thích hợp ở lâu. Ta đưa các ngươi trở lại bộ lạc trước đã." Hắn nhìn thoáng qua phương hướng binh sĩ Thiên Lang chạy trốn, nói.
"Mục dũng sĩ, tình huống của bộ lạc hiện nay... hiện nay thế nào rồi?" Một thiếu nữ Man tộc hơi có chút chần chờ, hỏi.
Nàng vừa hỏi xong, những người còn lại cũng nhao nhao nhìn về phía Thạch Mục. Ánh mắt họ tràn đầy lo lắng, xen kẽ chờ mong đầy phức tạp. Sau khi suy nghĩ một chút, Thạch Mục liền kể sơ qua tình huống hiện tại của bọn Sa Kiều, cùng lời trăn trối lúc lâm chung của tộc trưởng Sa Lãng cho mọi người nghe. Bọn người nghe như vậy, cả đám liền trầm mặc trong chốc lát, nhưng chỉ lát sau, trên mặt bọn họ lại lộ ra nét an ủi. Thạch Mục thấy vậy, trước hơi ngẩn ra, lập tức có chút giật mình. Tuy trên danh nghĩa bộ lạc Đằng Nha đã không còn tồn tại nhưng Sa Kiều hiện đã lên làm tân tộc trưởng, trước mắt cũng có nơi đi. Điều này liền đại biểu cho việc trọng chấn bộ lạc vẫn còn có hy vọng. Đối với những Man nhân quanh năm suốt tháng sinh sống trong hoàn cảnh hoang mạc ác liệt này, sinh tồn có hy vọng chính là một việc đáng giá ai ai đều cao hứng.
Vì đường dài bôn ba, cộng thêm hành vi dã man của bộ lạc Thiên Lang, trên người đám phụ nữ, người già, trẻ em Đằng Nha đều có chút thương tích. Thạch Mục chọn bỏ đi một ít vật tư, sau đó cho người bị thương và trẻ nhỏ cưỡi lên gia súc, mọi người cùng chạy về phía bộ lạc Đằng Nha... Mấy ngày sau, Thạch Mục mang theo Sa Kiều cùng hơn trăm người đi tới bộ lạc Đồ Hoắc ở vùng Hoang Nguyên cát chảy. Sau khi sắp xếp cho bọn họ đâu vào đó hắn liền cáo từ rời đi. ...
Hoang Nguyên mênh mông bát ngát, lọt vào tầm mắt chỉ toàn là một mảnh xám xịt mờ mịt. Đồi đất xa xa cao thấp không đồng đều, khi ẩn khi hiện trong gió cát gào thét. Trong bão cát, từ hướng Đông, một đội kỵ binh Man tộc do mười mấy người tổ thành dần đi đến gần. Bọn họ ngựa không dừng vó hướng rìa phía Tây tiếp tục đi tới. Những kỵ binh này nếu dựa theo tiêu chuẩn của Man tộc thì cũng thuộc dạng khá nhỏ bé. Ngoại trừ một vài binh khí chế tác từ xương treo bên chiến mã ra thì đủ loại binh khí họ cầm trong tay đều chế từ sắt. Dẫn đầu đội kỵ mã, là ba Man nhân sóng vai mà đi. Hai nam tử Man tộc ở hai bên đều có thân thể cao lớn, mà thiếu nữ ở chính giữa lại hơi gầy yếu. Chẳng qua, xem bộ dạng thì nữ tử này mới là người cầm đầu cả đội. Nàng có khuôn mặt thanh lệ, tuổi khoảng trên dưới hai mươi, mặc áo giáp da báo. Đầu thắt đầy bím tóc, bím tóc theo vó ngựa tung bay lên xuống không ngừng. Da nàng hơi ngăm, giữa đầu mày toát ra anh khí mười phần. Dáng người trên lưng ngựa cũng là cực hấp dẫn, trước vểnh sau cong.
"Sư muội, theo trên địa đồ thì phía trước là phạm vi thế lực của bộ lạc Qua Ngưu. Chúng ta có cần đi đường vòng qua không?" Bên tay trái nàng, một thanh niên cao lớn, mày rậm mắt to, tay cầm trường thương màu bạc đột nhiên xoay đầu, dò hỏi.
"Không cần, thời gian của chúng ta có hạn. Trước vì tránh đi vài bộ lạc Hung Man đã làm trễ nãi không ít thời gian rồi. Bộ lạc Qua Ngưu là phái Bình Man, cũng không căm thù Nhân tộc chúng ta. Chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu!" Thiếu nữ mặc áo báo trực tiếp lắc đầu nói, trên mặt lộ ra vẻ lão luyện không phù hợp với độ tuổi.
Thanh niên cao lớn đáp ứng một tiếng, đang chuẩn bị quay đầu đi thì thanh âm của thiếu nữ lại lần nữa vang lên:
"Lãnh sư huynh, đoạn đường này chúng ta đã đi đến bảy tám ngày mà vẫn không thấy được một nguồn nước. Nước uống của chúng ta không còn nhiều, sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa. Ngươi đi xung quanh dò xét một chút, xem gần đây có nguồn nước nào hay không."
"Hắc hắc, sư muội cứ yên tâm! Căn cứ theo bức địa đồ này, không xa phía trước là một hồ nước nhỏ. Là nguồn nước lớn nhất trong chu vi trăm dặm quanh đây. Ta đi một chút rồi trở lại!" Nam tử họ Lãnh cười dài một tiếng, thúc mạnh vào bụng ngựa, chiến mã hí lên một tràng, đạp vó lao mạnh về phía trước, rất nhanh rời khỏi đội ngũ. Một người một ngựa nhanh chóng mất hút.
Nam tử họ Lãnh rời đi không lâu, một giọng nam trầm thấp lại vang lên bên tai thiếu nữ:
"Công Chúa Điện Hạ, lần này Nhân tộc cùng Man tộc đàm phán ngươi cảm thấy chúng ta cuối cùng nắm chắc được bao nhiêu?" Bên tay phải của Công chúa, một trung niên nam nhân mặt mũi thô khoáng, tay cầm thanh Chiến phủ cán dài, toàn thân tản mát ra khí tức của cường giả Tiên Thiên, thúc ngựa nhích lại gần, thấp giọng hỏi.
"Hung Man chủ chiến, Bình Man chủ hòa. Số lượng hai bên vốn dĩ ngang nhau. Dưới tình huống như vậy, lập trường của Đại Tế Ti Man tộc là vô cùng quan trọng. Trương tướng quân chớ có sốt ruột, chờ đến Thánh sơn tùy cơ ứng biến vậy. Có điều tiểu nữ tin rằng Man tộc cũng không muốn ngồi nhìn Hải tộc ngư ông đắc lợi. Chẳng qua dù có đàm phán thành công, Đại Tề ta cũng không thể đòi lại ba châu vùng biên tái trong thời gian ngắn." Thiếu nữ ngần ngừ một chút rồi nói.
Trương tướng quân trầm giọng đáp lại một câu, chiến phủ trong tay siết chặt rồi cũng không nói gì thêm. Thiếu nữ phóng ngựa về phía trước sau đó nhìn lên bầu trời mờ mịt, không biết suy nghĩ cái gì. Sau một khắc đồng hồ, nam tử họ Lãnh mang về vị trí cụ thể của hồ nước gần đó. Theo hiệu lệnh của công chúa, kỵ binh hơi đổi phương hướng, nhanh chóng tiến về hồ nước phía trước. Thời gian dần qua, Hoang Nguyên tối tăm mờ mịt bắt đầu xuất hiện từng thảm cỏ nuôi gia súc như tấm thảm xanh trải rộng khắp nơi. Rất nhanh, một hồ nước trong vắt như gương với phạm vi chừng vài chục trượng đã xuất hiện trước mắt đoàn người. Bọn họ một đường bôn ba, đã lâu không nhìn thấy hồ nước thanh tịnh như vậy. Phần lớn đều không thể chờ thêm bèn phóng ngựa đến đó, vừa đi vừa gỡ túi da bên hông, trong lòng sung sướng chuẩn bị lấy nước rửa mặt. Trong lúc đó, thiếu nữ và hai người bên cạnh đang chậm rãi dắt ngựa theo sau giống như bàn luận gì đó.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh!
Tiếng nước chảy vang lên!
Trung tâm hồ nước chợt cuồn cuộn lên rồi thình lình nổ tung. Bắn lên một cột nước chừng hơn một trượng, chợt như Cá voi phun nước, cột nước thình lình phóng lên độ cao khoảng năm sáu trượng. Cột nước không ngừng xoay tròn. Một nam tử mang mặt nạ bạc tay cầm trường tiên màu xanh ngạo nghễ đứng thẳng ở trên giống như bức tượng từ trên nhìn xuống, lạnh lùng quan sát cử động của đoàn người. Kẻ này vừa mới xuất hiện, uy áp trên người đã tạo thành khí thế kinh khủng quét ra bốn phương tám hướng. Mặt hồ tầm hơn mười trượng như bị một đôi bàn tay khổng lồ ép xuống tạo thành vết lõm sâu vài xích, khiến cho người nhìn không khỏi run lên vì sợ. Sau một khắc, không khí lập tức trở nên đặc quánh. Sát ý lạnh băng cùng khí tức cường đại thoáng cái bao phủ mọi người vào trong!
Trương tướng quân cùng nam tử họ Lãnh đại biến sắc mặt, nội tâm đồng thời dâng lên cảm giác kinh hãi tột cùng. Sát ý cùng khí thế khủng bố như thế không phải là điều cao thủ Tiên Thiên có thể đạt tới. Nam tử Hải tộc kia không thể nghi ngờ là một cường giả Địa giai. Thiếu nữ kia cũng khẽ đổi sắc mặt nhưng rất nhanh liền tỏ vẻ trấn định, buông lỏng dây cương, tiến lên một bước, dùng lễ nghi Man tộc, một tay đặt lên ngực cúi người hành lễ, mặt không đổi sắc mở miệng chất vấn:
"Cường giả Hải tộc tôn kính. Chúng ta là kỵ binh hộ trướng của bộ lạc Thanh Nha. Nếu ngươi tùy ý giết chóc người Man, chẳng lẽ không sợ dấy lên cuộc chiến giữa Hải tộc cùng Man tộc chúng tay hay sao?"
Nghe nàng nói vậy, đoàn người lập tức tỉnh ngộ. Bọn họ quên mất thân phận hiện tại của mình là kỵ binh Man tộc. Nam tử mặt nạ bạc xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ bên dưới. Vẻ mặt có chút bất ngờ nhưng nhiều hơn là sự châm chọc. Chỉ thấy gã nhẹ nhàng vung vẩy trường tiên trong tay. Phù văn trên thân roi bống nhiên sáng rực, ánh sáng xanh biếc tuôn ra.
"Không tốt, Lãnh Anh Kiệt, mau hộ tống công chúa điện hạ rời đi!" Trương tướng quân hét lớn một tiếng.
Sau khi quát lên một tiếng chói tai, y nhảy lên thật cao. Chiến phủ trong tay toàn lực bổ xuống nam tử đeo mặt nạ bên dưới.
Phần phật!
Một thanh cự phủ lớn chừng một trượng đỏ quạch như máu do chân khí ngưng tụ thình lình hiển hiện giữa không trung, mang theo khí thế vô cùng vô cận ập xuống mặt đất.
Tiếng nổ lớn vang lên!
Hơi mười thanh trường mâu mang theo tiếng xé gió lao vút về phía nam tử mang mặt nạ. Thế nhưng kẻ này chỉ nhẹ nhàng duỗi tay trái. Lượng lớn ánh sáng màu xanh liền toát ra, lan tỏa bốn phương tám hướng trong nháy mắt. Lập tức bên ngoài cơ thể gã hiện lên một màn hào quang màu xanh.
Âm thanh "Phốc phốc" truyền đến liên tiếp!
Cốt mâu rào rạt rơi xuống, vừa chạm phải màn sáng màu xanh liền hóa thành bột mịn trong nháy mắt. Về phần cự phủ huyết sắc, sau khi bổ xuống cũng run rẩy vài cái rồi vỡ tan thành một đám sương máu biến mất vô ảnh vô tung. Trong lúc đó, thiếu nữ kia vừa nghe Trương tướng quân hô lớn liền leo lên mình ngựa, thừa dịp đợt công kích vừa rồi đã chạy được mười trượng. Nam tử họ Lãnh cưỡi ngựa theo sát phía sau, trường thường trong tay lấp lánh ánh bạc, che chở cho nàng từ từ lui ra xa.
"Nếu như đã đến, một kẻ cũng không được rời đi!"
Đang lúc mọi người còn rơi vào hoảng sợ, nam tử mặt nạ bạc khẽ run cổ tay. Trường tiên xanh biếc xoắn lại từng vòng tạo thành cơn lốc chân khí cùng màu.
Vòng xoáy truyền đến từng tràng rít gào sởn gai ốc!
Từng đầu cự xà cực lớn dài chừng năm sáu trượng từ trong vòng xoáy không ngừng lao ra. Hình thù của đám quái xà này thoạt nhìn vô cùng quái dị, giống rắn mà không phải rắn, trên lưng còn có hai cánh, vừa xuất hiện đã bổ nhào về phái đám đông bên dưới. Tốc độ vô cùng đáng sợ, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, đã đến trước mặt bọn họ. Một gã võ sĩ có tu vi Hậu Thiên sơ kỳ hoảng sợ hét lớn, trường đao trong tay bổ xuống mạnh mẽ. Nào ngờ cự xà như có linh tính, động tác cực kỳ linh hoạt, sau khi tránh thoát công kích vừa rồi, nó liền chui vào lồng ngực đại hán kia.
Một tiếng trầm đục!
Thân thể tráng hán kia phồng lên rồi nổ tung trong nháy mắt tạo thành mưa máu tuôn rơi đầy trời, chỉ còn lại hai bắp chân đứng trên mặt đất. Hơn mười tên võ sĩ còn lại cũng rơi vào tình trạng tương tự, sau khi bị cự xà chui vào cơ thể liền hóa thành mưa máu vung vãi khắp nơi tạo nên tình cảnh gió tanh nổi lên, máu chảy đầy đất. Chỉ có Trương tướng quân với tu vi Tiên Thiên, tay cầm chiến phủ vũ động đến mức sinh ra tiếng gió rào rạt. Từng đạo phủ ảnh màu máu che chắn thân thể, miễn cưỡng ngăn chặn cự xà chui vào cơ thể. Lại qua một nhịp hô hấp, đám võ giả còn lại hầu như đều đã tử thương!
Cùng lúc đó, hai đầu cự xà đã hóa thành hai bóng xanh đuổi theo thiếu nữ cùng nam tử họ Lãnh chưa chạy được bao xa. Nam tử họ Lãnh thấy vậy, ánh mắt lóe lên một tia kinh hãi, nhanh chóng quay đầu liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh. Một chút do dự cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất. Ngân thương trong tay hắn giống mặt trời thu nhỏ, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Phù văn trên cán thương cũng nhảy lên điên cuồng.
Một tiếng nổ vang lên!
Ngân thương nổ tung trong nháy mắt rồi hóa thành vô quang điểm màu bạc dung nhập vào trong tia sáng trắng khiến nó vặn vẹo một hồi rồi thóa thành ngọn lửa bàng bạc ngăn cản một đầu cự xà. Đồng thời, sắc mặt họ Lãnh trở nên ửng hồng. Sau khi gào rú một tiếng, hắn cũng lao đến đầu cự xà còn lại.
Ầm ầm ầm!
Một cỗ sóng khí vô hình lan ra bốn phía như bão táp. Huyết quang, bạch quang, lam quang, ba loại hào quang đồng thời sáng lên. Một đầu quái xà nhỏ bằng một nửa thình lình vọt ra, nhào đến vị trí của thiếu nữ đằng xa. Tại đó, ngoại trừ vết máu loang lổ thì không còn gì khác, thân hình cao lớn của nam tử họ Lãnh đã hoàn toàn biến mất.