Chương 746: Gieo gió gặt bão (1)

Huyền Giới Chi Môn

Vong Ngữ 25-07-2021 07:37:39

- Lao ra! Thủy Phong Nguyệt thu bảo bình lại, sắc mặt trở nên trắng bệch, lớn tiếng quát. Sau hơn, hơn trăm tên đệ tử ba quan dưới sự cầm đầu của Mạc Lận Hối và Vạn Hổ Tòng xông về phía hướng vào thung lũng. Nhưng đúng lúc này, vô số hủ thi khô lâu đột nhiên từ dưới mặt đất bỏ dậy, từ hai bên nhanh chóng tràn vào, lấp kín con đường mà Thủy Phong Nguyệt vất vả tạo ra. Tuy rằng tu vi những khô lâu này không cao, nhưng thắng ở số lượng đông đảo, chỉ trong nháy mắt, đám người bị Tử linh từ bốn phương tám hướng tách ra, chia làm mấy phần. Ngay gần cửa sơn cốc, có mấy con cương thi da xanh tay cầm cốt đao vây một tên đệ tử Chấn Lôi quan ở giữa. Trên mặt người này lóe lên vẻ sắc bén, thanh trường kiếm tỏa ra hào quang xanh lam trong tay lóe lên phù văn, đang định mở một đường máu chạy thoát chợt cảm thấy nơi ngực mát lạnh. Chỉ thấy một lưỡi đao màu đen lóe lên tinh quang đâm xuyên qua lồng ngực. Hắn chưa kịp làm ra phản ứng thì chẳng biết Vũ Dạ từ khi nào đã xuất hiện ở sau thân thể. Lật tay một cái, bên trong xuất hiện một chiếc hộp vuông màu đen, một luồng khói đen từ trong tỏa ra, bao lấy thân thể tên đệ tử kia, thân hình mơ hồ, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi. Trên sườn núi bên phải thung lũng, trên người Trâu Khải mặc diễm khải, đang cầm một thanh trường thương đỏ sậm, liên tục vung vẩy, đánh rơi mấy con hủ thi đang cố gắng đuổi theo. Hống! Một con hủ thi giao long gào thét từ trên trời lao xuống, phá tan mấy chục bộ cương thi, há lớn miệng, phun ra hủ dịch tanh hôi đen kịt, đánh về phía Trâu Khải. Mũi thương trong tay Trâu Khải run lên, mấy luồng hỏa diễm bay ra, đón đỡ hủ dịch. Luồng hủ dịch kia lập tức bốc cháy, tỏa ra khói đen. Cùng lúc đó, từ bốn phương tám hướng, hơn trăm bộ cương thi và bạch cốt tử linh dồn dập lao tới. Trường thương trong tay Trâu Khải xoay ngang, một tay bấm pháp quyết, bắn về phía thân thương. Một luồng hỏa diễm đỏ sậm tuôn ra, hóa thành một bức tường lửa to lớn bay dọc theo sườn núi, đẩy xuống dưới. Mấy chục bộ cương thi bị tường lửa ép xuống, bốc cháy. Nhưng vào lúc này, Trâu Khải thấy trước mắt hoa lên, bên trong tường lửa lóe lên một tia sáng. Theo bản năng hắn lập tức nhấc mũi thương lên, đâm về phía trước. Nhưng một thương này đâm vào khoảng không. Ngay sau đó, một thanh cốt đao thủy tinh đâm xuyên qua giáp gáy bảo vệ của hắn, chếch theo cổ, đâm xuyên qua. Bóng người Chủy Linh lại hiện ra. Miệng Trâu Khải phun ra máu tươi, thân thể ngã về phía sau. Không đợi hắn ngã xuống mặt đất, một luồng khói đen lan tràn, nuốt hết thân thể hắn vào trong. Trong thời gian này, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên trong thung lũng. Tuy rằng hơn trăm tên đệ tử Thiên Vị này đều không yếu, tuyệt đại đa số đều từ Thiên Vị trung kỳ trở lên, trong đó còn có vài tên thuật sĩ Nhật giai trung kỳ, tiếc rằng số lượng Tử linh thực sự quá nhiều, bao vây tầng tầng lớp lớp. Mỗi người gần như đều phải đối phó với chục con, thậm chí trên trăm con Tử linh vây công. Đồng thời khiến những đệ tử này tuyệt vọng chính là những Tử linh này căn bản là giết không hết. Trong những Tử linh này, ngoại trừ huyễn thú cũng không thiếu Tử linh chân chính được Vũ Dạ gọi ra từ Lạc Tiên đài, tu vi tuyệt đại đa số đạt tới trình độ Địa giai, sau khi diệt vong xong sẽ không lưu lại huyễn châu. Chỉ là dưới tình hình hỗn loạn như vậy cũng không ai để ý được. Theo vô số Tử linh bị đánh tan, số lượng đệ tử ba quan cũng bị giảm thiểu rất nhiều. Đồng thời sau khi không ít người bị đánh bại sẽ bị một luồng khói đen bao vây, sau đó thân hình quỷ dị biến mất. Tình cảnh này giống như bị trọng thương, truyền tống ra khỏi Huyền Khung tháp vậy. Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, hơn trăm tên đệ tử ba quan trốn ở nơi này đã tổn hại quá nửa. Đại đệ tử Mạc Lận Hối, Thủy Phong Nguyệt cùng Vạn Hổ Tòng bởi vì thực lực mạnh, ngay khi giao chiến rơi vào cục diện bất lợi đã tìm một chỗ địa hình có lợi, giờ khắc này vẫn có thể chống đỡ. Nhưng những đệ tử Thiên Vị trung hậu kỳ khác thì không may mắn như vậy, còn đám đệ tử Thiên Vị sơ kỳ thì từ sớm đã bị Tử linh nhấn chìm, sinh tử không rõ. Một bên khác thung lũng, chẳng biết từ khi nào Thạch Mục đã rời khỏi lòng đất, cũng bị rất nhiều sinh vật Tử linh bao vây. Phá Lôi kiếm trong tay điện quang tím lập lòe, kết thành một tấm lôi võng, bảo vệ thân hình hắn ở bên trong. Tử Linh sinh vật ở xung quanh tấn công căn bản không thể đả thương hắn mảy may. Cách đó không xa, Yên La cũng bị một đám Tử linh vây quanh. Chỉ là nhìn như hai người rơi vào khổ chiến, nhưng kỳ thực chân khí tiêu hao rất chậm, thậm chí hai người còn dùng tốc độ khá chậm, lui tới con đường rút lui. Nếu là nhìn kỹ thì có thể phát hiện tuy xung quanh hai người có nhiều Tử linh vây quanh nhưng tất cả đều là Tử linh tu vi Địa giai sơ kỳ, trung kỳ mà thôi. - Yên La, đội quân Tử linh của ngươi quả thực khiến ta sợ hết hồn, hóa ra Lạc Tiên đài còn có diệu dụng như vậy! Trải qua chiến dịch lần này, đại quân của ngươi có thể có thêm không ít Tử linh Thiên Vị đi? Ánh mắt Thạch Mục nhìn bốn phía, truyền âm nói. - Những số này còn ít! Yên La lạnh giọng trả lời. - Ha ha, theo ta thấy nếu có đủ thời gian, e rằng đúng là có thể liều mạng so cao thấp cùng với Thiên đình vạn tiên. Thạch Mục thản nhiên nói. - Ngươi nghĩ quá hay rồi, đó là lời thề ngươi lập, có quan hệ gì với ta đâu! Yên La trả lời. - Việc này sau hãy bàn, trước mắt vẫn nên có thể đảm bảo tiến vào Côn Luân thánh khư đi.