Chương 402: Giọt Thứ Hai

Huyền Giới Chi Môn

Vong Ngữ 25-07-2021 07:26:47

Trong lòng Thạch Mục bỗng dâng lên một cảm giác nguy hiểm cực độ, ánh lửa rực lên ở sau lưng lưng, một đôi hỏa dực* được mở ra. * Cánh bằng lửa Hỏa dực khẽ động, thân hình hắn chợt hóa thành luồng sáng màu hồng nhanh chóng bỏ chạy về phía xa xa, đồng thời không ngừng uốn éo thay đổi phương hướng liên tục. Ánh sáng màu vàng kia tuy rằng nhanh như sét đánh, nhưng nhất thời cũng không thể đuổi kịp Thạch Mục. Còn ở bên kia, Liễu Ngạn lại không có bản lĩnh chạy trối chết như Thạch Mục, cho nên rất nhanh bị nó đuổi kịp. Chẳng qua vào thời khắc này, có một cái đầu lâu màu vàng chợt hiện lên trên đỉnh đầu Liễu Ngạn, nó há lớn cái miệng ra thình lình nuốt chửng đám cát vàng vào trong miệng. Đùng đoàng! Cái đầu lâu màu vàng chợt tỏa ra ánh sáng màu vàng rực tới chói mắt, run rẩy kịch liệt, rõ ràng là toàn bộ cát vàng ở bên trong đã nổ tung, có những hạt cát li ti màu vàng bay tứ tán khắp nơi. Nhưng cũng không biết cái đầu lâu màu vàng đó là vật gì vậy mà không có bị vỡ vụn, chẳng qua là bề mặt của nó bị cát vàng cắt ra những vết rạn nhỏ. Đầu lâu màu vàng rực sáng thoáng bay vào trong Thiên Quỷ Phiên, chẳng qua sau khi nhập vào thì những vết rạn trên bề mặt cũng không có biến mất. Trên mặt Liễu Ngạn có vẻ tiếc nuối, y giơ tay bấm một đạo pháp quyết. Thiên Quỷ Phiên rực lên ánh đỏ như máu mà bay vào trong cơ thể Liễu Ngạn, không còn đấu tích. Đùng đùng! Bên kia cũng truyền tới một tiếng nổ lớn, đám cát vàng đang đuổi theo Thạch Mục cũng bị tan nát hóa thành một cây nấm màu vàng, nhưng mà vụ nổ không lan tới Thạch Mục. Đôi hỏa dực của Thạch Mục khẽ vỗ một cái, thân thể hắn tức khắc ngừng lại. Những đám cát vàng này tựa hồ sau khi đạt tới một khoảng thời gian nhất định liền tự nổ. May mà hắn chạy nhanh, bằng không chỉ có thể vận dụng uy lực của cánh tay trái thì mới có thể hủy diệt đám cát vàng này. Chẳng qua là tay trái của hắn chỉ có thể đánh ra một đòn mà thôi, sau đó trong khảng thời gian ngắn không thể khôi phục chân khí lại được ngay. Nếu không đến thời khắc nguy hiểm tới tính mạng, tự nhiên hắn cũng không muốn cứ đơn giản vận dụng như vậy. Cát vàng cuồn cuộn tràn ngập trong gian thạch thất mau chóng như thủy triều hội tụ lại một chỗ, sau đó rất nhanh hình thành một cái dải lụa bằng cát vàng, thân hình của Hoàng Long đạo nhân cũng theo đó mà hiện ra. "Tên tiểu tử này chạy trốn cũng nhanh đấy!" Hoàng Long đạo nhân liếc nhìn Thạch Mục, trong mắt lóe lên vẻ hung tàn, ngay tức khắc liền muốn ra tay lần nữa. Bỗng nhiên vào khoảnh khắc này, một trận những tiếng nổ" Ông ông" vang lên, Hoàng Long đạo nhân quay đầu nhìn lại mà giật mình biến sắc. Chỗ mà Thương Viên Vương ngã xuống chợt rực lên một luồng ánh sáng màu trắng, ngưng tụ hình thành một cái pháp trận màu trắng. "Ha ha, lão tặc Hoàng Long kia, ta nói pháp trận ở trên tế đàn ngươi liền tin, kỳ thực vị trí này mới là chỗ pháp trận thực sự, thực là ngu không ai bằng!" Thương Viên Vương lúc này mới đứng dậy, mắt nhìn về phía Hoàng Long đạo nhân, trong miệng phát ra tràng tiếng cười cuồng ngạo. "Muốn chết!" Sắc mặt Hoàng Long đạo nhân xám sịt, lão lập tức bỏ qua hai người Thạch Mục và Liễu Ngạn mà bay về phía Thương Viên Vương. Trong miệng tụng đọc chú ngữ, lão giơ tay chỉ về phía trước, Cửu Khúc Hoàng Sa bắn vọt về phía trước, biến thành một con trường long* bằng cát vàng lao về phía Thương Viên Vương. * Con rồng dài Quanh thân con trường long bằng cát có ánh sáng màu vàng lập lòe, trên người nó lượn lờ những tia sét màu vàng, phát ra những tiếng ùng ùng như sấm rền, thanh thế khiến người ta cực kỳ sợ hãi. Sau khi những tia sét màu vàng xuất hiện, tốc độ của nó gia tăng lên gần gấp đôi, chớp mắt một cái liền tới trước người Thương Viên Vương. Thương Viên Vương kinh hãi, nhưng mà cũng không có hoảng loạn, miệng mau chóng đọc chú ngữ, xung quanh người lão xuất hiện ánh sáng màu đỏ như máu. Sau một khắc, từng mảnh máu thịt trên người Thương Viên Vương mà bay ra rời khỏi cơ thể, sương máu lượn lờ khắp trời. Máu thịt rậm rạp chằng chịt nhiều tới không đếm hết, chúng ngưng tụ lại ở trước người lão hình thành một tấm thuẫn bằng máu thịt thật lớn. Trên tấm chắn bằng máu thịt đó mơ hồ có thể thấy có một hư ảnh con vượn sáng rực , ánh sáng đỏ như máu rọi chiếu khắp trời. Ầm ầm! Con trường long bằng cát vàng đụng vào tấm thuẫn bằng máu thịt thì lập tức liền phát ra những tiếng ầm ầm vang dội trời đất. Ánh sáng vàng rực rỡ và những tia máu bay lả tả khắp nơi, khiến cho thạch thất sụp đổ bắn ra đá vụn và bụi đất khắp nơi. Tấm chắn lớn bằng máu thịt rung động kịch liệt, từng đường vết rạn hiện ra ở trên bề mặt, nhưng nó cũng khiến cho dải cát dài phải ngừng lại. Còn Thương Viên Vương ở đằng sau tấm chắn, lúc này chỉ còn lại bộ khung xương máu me đầm đìa, nhưng đôi mắt của lão lại lóe lên cái nhìn dữ tợn máu tanh vô cùng. Thương Viên Vương vung đôi tay chỉ còn xương cốt và tí máu thịt một cách điên cuồng, từng đoạn từng đoạn huyết quang không ngừng bắn vào trong pháp trận màu trắng khiến nó nhanh chóng vận hành. Trận pháp màu trắng phát ra hào quang càng thêm rực rỡ, vô số phù văn hiển hiện ra, dùng mắt thường có thể thấy nó đang mau chóng thành hình. Máu thịt toàn thân Thương Viên Vương biến thành tấm chắn, tuy là nhìn như có thể đỡ được công kích của Hoàng Long đạo nhân, chẳng qua chỉ là chuyện nhất thời thí xe giữ tướng mà thôi. Tinh quang trong mắt Hoàng Long đạo nhân tựa như ánh sao. Lão chắp tay, trong miệng liên tục niệm chú quyết, ánh sáng vàng quanh thân con trường long càng thêm rực rỡ, thế trùng kích càng thêm mãnh liệt, khiến tấm thuẫn bằng máu như sắp tan vỡ. Trong một cái chớp mắt này, Thạch Mục cùng Liễu Ngạn đều có hành động. Chỉ có một cơ hội nhỏ nhoi này, hai người ai cũng không muốn bỏ qua! Thế nhưng nơi mà hai người lao tới lại không phải là truyền tống trận mà Thương Viên Vương đang kích phát. Lúc này mái tóc dài đỏ như máu trên đầu Liễu Ngạn lay động theo gió, trong mắt của y bây giờ chỉ có viên gạch màu đen ở trên giá gỗ cách đó không xa, đôi chân như bay lao về phía cái giá đó. Còn Thạch Mục thì cố gắng hết sức bay về trung tâm của tế đàn màu vàng. Hư ảnh cái đầu Bạch Viên vừa nãy xuất hiện ở trên tế đàn chính là con Bạch Viên ở trong mộng không còn nghi ngờ gì nữa, giọt máu Bạch Viên mà hắn khát khao nhất định ở ngay trong tế đàn. Chỉ cần lấy được giọt máu này, Tiểu Cửu Chuyển Huyền Công đệ nhất chuyển bị trói buộc nhiều ngày nay liền có thể tiến thêm một bước nữa! Ở bên kia, Hoàng Long chân nhân thúc giục con trường long bằng cát vàng liên tục oanh kích tấm thuẫn bằng máu thịt, đồng thời cũng không ngừng để ý hai con cá nhỏ ở gần đó. Ánh mắt lão thoáng nhìn qua, tay còn lại giơ lên đánh một cái pháp quyết, hai luồng ánh sáng màu vàng phá không mà đi, không ngừng rung động trong không trung, rất nhanh xuất hiện ở phía sau lưng Liễu Ngạn và Thạch Mục. Thạch Mục cùng Liễu Ngạn đều kinh hãi, nhưng không ai quay đầu đón đỡ, trái lại càng kiên quyết xông tới mục tiêu phía trước với bộ dạng được ăn cả ngã về không. Mắt thấy vệt sáng màu vàng sẽ chạm vào người Liễu Ngạn thì đột nhiên y lắc thân thể một cái, cả người xoay lại, ưỡn lồng ngực ra đón lấy luồng ánh sáng màu vàng. "Ầm! " Một tiếng nổ vang lên! Thân thể Liễu Ngạn bay ngược lại lăn lộn mấy vòng ở trên mặt đất. Sắc mặt y trắng bệch dị thường, nhưng trên người lại hoàn toàn không có viết thương nào, mà đôi tay chắn ở trước ngực của y, chẳng biết từ khi nào lại có thêm một khối, không, là hai viên gạch màu đen hợp lại với nhau thành một khối. Hóa ra, ở trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Liễu Ngạn đã nhanh chóng lấy được viên gạch màu đen ở trên giá gỗ kia. Ở thời điểm xoay người một viên gạch màu đen khác ở trên người cùng hợp lại với nhau vừa vặn chặn được một đòn của Hoàng Long đạo nhân. Mà thời điểm hai viên gạch của Liễu Ngạn cùng với một kích của Hoàng Long đạo nhân chạm vào nhau, Thạch Mục ở bên kia cũng nguy hiểm muôn phần! Thạch Mục nhún mạnh về phía trước một bước, thời điểm gần như tiến sát vào mép tế đàn, cũng là lúc hư ảnh cái đầu Bạch Viên từng gầm rú làm Hoàng Long đạo nhân phải bước lùi lại trước đây lại xuất hiện một lần nữa. Một đôi mắt phát ra hào quang vàng rực lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thạch Mục đang lao tới tế đàn. Thạch Mục bị đôi mắt như thực chất kia nhìn chằm chằm, trong lòng hắn nhất thời rùng mình, mồ hôi trên trán chảy xuống thành dòng. Tuy biết rằng cái đầu Bạch Viên này với mình có nguồn gốc sâu xa, nhưng hắn cũng khó đảm bảo đầu yêu thú từng là tuyệt thế yêu vương của Tây Hạ đại lục này có đột nhiên thú tính bộc phát mà giết chết hắn hay không. Tu vi như Hoàng Long đạo nhân kia cũng không địch lại được tiếng gầm rú vừa rồi của nó, màn tu vi bản thân hắn có tí tẹo, sợ là không chịu nổi một kích. Nhưng chuyện đã đến nước này thì hắn cũng không nhiều thời gian suy nghĩ, càng không thể lùi bước. Luồng ánh sáng màu vàng của Hoàng Long đạo nhân trảm phá hư không như giòi trong xương bám theo sau lưng, nếu hắn ngừng lại một giây sẽ lập tức rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục. Sự tình đã tới lúc này, cũng không kịp suy nghĩ cái đầu Bạch Viên kia có cuồng bạo mà giết mình hay không, hắn chỉ có thể dùng tính mạng đánh bạc một lần! Một tiếng "Bang" vang lên. Thạch Mục rơi xuống bề mặt tế đàn, hắn đã chiến thắng, Bạch Viên không có công kích hắn, trái lại nó mặc kệ hắn bước vào trong tế đàn màu vàng. Đồng thời cùng với một tiếng gầm giận dữ lần nữa của Bạch Viên từ sau lưng hắn phát ra. Sóng âm vọng lại khiến hắn ngã nhào xuống đất, đồng thời cũng chấn đoàn ánh sáng màu vàng của Hoàng Long chân nhân tán loạn. Cái hư ảnh đầu Bạch Viên xoay lại nhìn Thạch Mục đang lằm trên nền đất, trong con ngươi màu vàng hiện ra một tia thần sắc phức tạp. Khoảnh khắc sau đó, hư ảnh đầu Bạch Viên dần dần tiêu tán, thay vào đó là sự xuất hiện một giọt máu đỏ sẫm trong suốt như thạch anh trong không trung. Sau đó, nó rơi vào trên trán Thạch Mục, phát sáng lên một cái rồi biến mất không thấy đâu nữa. Theo việc giọt máu kia dung nhập vào trong cơ thể Thạch Mục, phong ấn của tế đàn màu vàng dường như cũng được mở ra. Trung tâm tế đàn vốn yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng nổ, từ đó xuất hiện một cái bàn đá. Trên bàn đá xuất hiện một cái hộp gỗ lớn phủ đầy ký tự màu vàng lúc sáng lúc tối. Ở bên ngoài hộp gỗ được dán đầy tấm bùa màu bạc, trên bề mặt được vẽ những phù văn đầy huyền diệu phức tạp. Thạch Mục gắng gượng bò tới, khuôn mặt đầy thống khổ, hai mắt đỏ đậm. Lúc này lớp da của hắn gần như trong suốt, mạch máu dưới da có thể nhìn rõ mồn một, mạch máu phình to nhìn qua có mấy phần dữ tợn kinh khủng. Mà trong những mạch máu phình to đó, máu huyết cuồn cuộn chảy ồ ồ như những dòng dung nham sắp phun trào. Tuy rằng đau đớn muôn phần, nhưng lý trí của Thạch Mục vẫn chưa bị mất. Hắn chỉ cảm thấy máu trong cơ thể giống như là lửa cháy cuồn cuộn, cảm giác nóng cháy này làm cho hắn dường như trở về thời điểm lúc Chung Tú thức tỉnh Thiên Phượng Chân Huyết, thậm chí hắn cảm giác cả người mình cũng muốn bốc cháy như một ngọn đuốc. Nhưng mà ngọn lửa đang cháy này giống như bị kiềm giữ lại trong cơ thể của hắn, vô luận mạnh mẽ chảy ngược xuôi như thế nào nhưng cuối cùng cũng không thể phá thể thoát ra. Chẳng qua là từng cơn từng cơn hành hạ toàn thân, đồng thời nó cũng đang rèn luyện toàn bộ thân thể của hắn. Lúc này Thạch Mục không có suy nghĩ nhiều, ánh mắt nhìn qua, thuận tay cầm lấy hộp gỗ ở trên tế đàn, thu vào trong Trần Miêu Giới. Thương Viên Vương và Hoàng Long đạo nhân còn đang bận đánh nhau kịch liệt, đồng thời cũng bị tình huống trên tế đàn hấp dẫn. Thương Viên Vương dường như chỉ còn là bộ xương, đôi mắt tràn đầy vẻ không thể nào tin được. Vô luận lão có nghĩ như thế nào thì cũng không thông. Một tên tiểu bối nhân tộc, làm thế nào có thể bước vào được tế đàn kia, làm thế nào mà hắn có thể lấy được giọt máu của Yêu Vương Bạch Viên, mà lại không có bị phản phệ bạo thể mà chết? Lúc này hai con mắt của Hoàng Long đạo nhân dường như cũng sắp nứt ra. Lão ta đâu có ngờ rằng, bản thân lão hao tổn bao nhiêu tâm lực, vượt xa trùng dương thâm nhập vào Tây Hạ, ẩn nhẫn mấy trăm năm, rốt cuộc lại là làm mai mối cho kẻ khác. Bị một tên tiểu tử Nhân tộc chẳng biết từ đâu ra nhanh chân nẫng tay đến trước, điều này thật sự không thể tha thứ!