Mấy ngày sau đó.
Bọn người Thạch Mục đứng trong một phiến hoang mạc mênh mông vô tận, cuồng phong cuốn theo cát bụi bay ào ào không nghỉ.
Thạch Mục đang đứng trên mỏm nham thanh cực lớn gồ lên trên mặt cát, đưa mắt nhìn về phía xa.
Bên cạnh hắn, Yên La yên lặng đứng đó, còn Minh La và Chuyên Vũ thủ hộ phía sau lưng nàng, về phần Cưu Thập La, ngay ở đằng sau xa xa.
- Đây là U Quỹ Tinh?
Minh La khó tin hỏi lại.
- Các ngươi nhìn này!
Trong mắt Thạch Mục kim quang dũng động, ngón tay chỉ vào một cồn cát cách mọi người mấy trăm trượng.
Đám người Minh La nhìn theo phương hướng Thạch Mục vừa chỉ, đã thấy một bạch ngọc thạnh trụ hình tròn hơi lộ ra khỏi bề mặt cát, thoạt nhìn giống như di tích một tòa kiến trúc.
Bọn họ nhanh chóng chạy đến, gần tới nơi, đập vào mắt bọn là rất nhiều bạch ngọc thạch trụ cùng loại cũng bị tàn phá tương tự.
- Còn nhớ nhiều năm về trước, U Quỹ Tinh là một trong những tinh cầu phồn thịnh nhất Hắc Ma Tinh Vực, vừa trải qua nghìn năm đã trở thành một phế tinh.
Chuyên Vũ bồi hồi xúc động, nói.
- Theo ý của ta, Thiên Đình không ngừng thu thập tài nguyên, hẳn là giấu mục đích không muốn ai biết.
Thạch Mục đưa ra quan điểm của mình.
- Có lẽ thế! Hơn nữa, năm đó hiệp nghị giữa ta và tộc Cổ Man vừa đạt thành, yêu cầu chỉ cần ta không rời khỏi Hắc Diễm Tinh, bọn hắn sẽ không quấy rầy ta. Hiện ta xem ra, thực sự vô cùng châm chọc.
Chuyên Vũ tự giễu lắc đầu.
- Tỷ, ngươi nói xem, Phong Cơ tỷ tỷ còn sống không?
Thần sắc Minh La hiện lên nỗi cô đơn, nhỏ giọng hỏi.
- Phong Cơ thoạt nhìn như người ngang ngạnh không chịu trói buộc, thực ra nàng vô cùng coi trọng tình nghĩa, năm đó ta hơn phân nửa đoán được nàng là một trong những người phản ứng kịch liệt nhất trong các ngươi. Vây Lý nói cho ta biết nàng đã vẫn lạc, kỳ thật Phong Cơ vẫn để lại một tia thần hồn, giấu tại U Quỹ Tinh này.
Yên La khẽ lắc đầu, trả lời.
- Thật sao, ở đâu thế?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yên La không giấu nổi vẻ vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi.
Yên La không trả lời, chỉ phất tay lên triệu hồi Thấy Bảo Diệu Thụ, hào quang trên chiếc cây lóe sáng, lơ lửng giữa không trung.
Hai tay đàng nhấc lên, liên tục đánh ra pháp quyết huyền diệu vào Thất Bảo Diệu Thụ.
Từng tia ánh sáng chui vào thân cây, thải quang trên Thấy Bảo Diệu Thụ chợt mãnh liệt, bắt đầu bành trước gấp mấy chục lần ban đầu, bạch quang sáng rực rỡ, từ trên cao nện xuống mặt đất.
Ầm ầm!
Tiếng nổ cực đại vang lên, luồng bạch quang lúc nãy hóa thành cột sáng khổng lồ, trực tiếp nện xuống vùng hoang mạc.
Cuồng phong nổi lên mạnh mẽ.
Khu vực bị bạch quang nện xuống trở thành trung tâm, khí lãng cuồn bạo bắt đầu điên cuồng quét qua bốn phía, làm cho cát vàng thổi bay tứ tung, lộ ra một hố sâu cực lớn chừng mười trượng.
Yên La phất tay triệu hồi Thất Bảo Diệu Thụ, nhảy vào trong hố sâu, Minh La thấy thế, lập tức cũng nhảy theo.
Ngay sau đó ba người Thạch Mục còn lại cũng theo sát phía sau.
Vừa đến đáy hố, Thạch Mục đưa mắt nhìn quanh, phát hiện cát vàng đã không còn nữa, dưới chân là hắn sàn nhà phủ kín bạch ngọc.
Sàn nhà được điêu khắc một vài hình vẽ đặc biệt tinh xảo.
Thạch Mục nhìn chằm chằm vào những hoa văn một lúc lâu, mặt không tự chủ đỏ lên.
Hóa ra, trên sàn điêu khắc không phải cái gì khác, chính là đông cung đồ mô tả rõ ràng cảnh nam nữ giao hoan vô cùng xinh đẹp sống động, không khỏi làm tim hắn đập nhanh, mặt đỏ tới mang tai.
Thạch Mục dời mắt sang nơi khác, phát hiện nơi mình đang đứng có một bức tượng cao hơn mười trượng.
Nó bị cát vàng vùi lấp, lúc này mới lộ ra diện mạo thực sự.
Thạch Mục dò xét một lúc, liền phát hiện pho tượng kia điêu khắc một cô gái dung nhan thập phần xinh đẹp.
Khuôn mặt thanh tú tuyệt trần, dáng người lại càng nóng bỏng đến cực điểm, hiện rõ đường cong, tản ra hết thảy phong tình của một cô gái trưởng thành, một tấm vải sợi nhỏ vẻn vẹn che khuất đi vị trí khẩn yếu, cả người lộ ra khí tức mị hoặc.
Thạch Mục âm thầm kinh hãi, chỉ là một bức tượng đã đã có mị lực lớn đến thế, nếu người này thực sự đứng đây, không phải tất cả chúng sinh đều khuynh đảo sao?
Ánh mắt hắn dời đi, đã nhìn thấy Cưu Thập La nhìn chằm chằm vào bức tượng không dứt ra được, hai mắt không chớp hiện lên vẻ mê ly, hiển nhiên đã trầm mê trong sắc đẹp của nàng.
Thạch Mục định đánh thức hắn, đã thấy Chuyên Vũ tiến lên cảnh tỉnh Cưu Thập La.
Chuyên Vũ nói, giọng đầy trêu tức:
- Tiểu tử, ma niệm của Phong Cơ là "sắc dục", năm đó đàn ông trong tay nàng nếu không đến một vạn cũng có tám nghìn, với bộ dạng của ngươi, ít nhất phải đạt đến Thánh giai mới lọt được vào pháp nhãn của nàng
- Tên Chuyên Vũ mập mạp kia, bớt nói xấu Phong Cơ tỷ tỷ đi, nàng là một trong những người con gái ôn nhu nhất, xinh đẹp nhất, chỉ hơi kém hơn Bảo Hoa tỷ tỷ một chút mà thôi.
Minh La quay đầu, nổi giận đùng đùng phản bác.
Sắc dục?
Thạch Mục đang cân nhắc những gì Chuyên Vũ vừa nói, liền thấy Yên La cầm Thất Bảo Diệu Thụ trong tay, ngồi xổm xuống.
Tay nàng cầm lấy Thất Bảo Diệu Thụ, dùng một nhánh cây chạm vào hình vẽ đông cung đồ trên sàn nhà, lúc này một số bạch ngọc khắc đông cung đồ bỗng nhiên khẽ động.
Khôi bạch ngọc thứ bảy trên sàn nhà vừa động, hình vẽ người con gái trong đông cung đồ sáng lên hào quang, giống như được tiếp thêm sức sống, từ trên bạch ngọc trực tiếp đứng lên.
Bảo Thụ trong tay Yên La nhanh chóng vung lên, một luồng thất thải hào quang hiển hiện, bao xây xung quanh bóng người cao chừng một tấc.
Thân ảnh đó lập tức cao lên thần tốc, sau đó trở về kích thước của một người bình thường.
- Phong Cơ tỷ tỷ...
Minh La xúc động kêu lên.
Ánh mắt Thạch Mục sáng ngời, dung mạo thân ảnh vừa xuất hiện không khác gì bức tượng điêu khắc kia, duy chỉ có chút ảm ảm, lộ re vẻ yếu ớt vô cùng.
- Tiểu quỷ Minh La ham ăn... Bảo Hoa Thánh Tổ, ngài cuối cùng cũng đã trở lại...
Bóng người kia trở lại, thanh âm vô cùng trầm thấp.
- Phong Cơ, ta đã tới chậm rồi.
Yên La nhìn thân ảnh kia, nói.
- Năm đó ta cố gắng kiềm chế chính mình, bởi vì ta biết rất rõ... Có một ngày ngài nhất định sẽ trở về, cuối cùng ta cũng chờ đợi được ngày này.
Phong Cơ nói, giọng điệu vô cùng suy yếu.