Ước chừng hơn một năm trôi qua, tuyết lớn ngập núi suốt ba tháng trời cuối cùng cũng có ngày buông nắng.
Trong "Mục Tuyết Các" bỗng nhiên truyền đên một tiếng khóc nỉ non kéo dài.
Thanh niên Thạch Mục một thân thanh y ôm trong lòng một em bé được bọc trong vải cẩm, ngồi bên cạnh giường, nét mặt vô cùng thương yêu trìu mến nhìn vợ mình.
- Tuyết nhi, nàng vất vả rồi.
Thanh niên Thạch Mục nhẹ nhàng nói.
Tây Môn Tuyết tuy sắc mặt có chút nhợt nhạt, mồ hôi vả ra ướt hết tóc trên trán, trên má nhưng ánh mắt lại vô cùng hạnh phúc lắc lắc đầu, một tay chống mình lên như muốn gượng dậy.
Thanh niên Thạch Mục một tay ôm con, tay còn lại vội vả đỡ Tây Môn Tuyết lên.
Tây Môn Tuyết nhìn lên người rồi nhìn sang con mà Thạch Mục đang ẳm trong lòng, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp, dịu dàng của một người mẹ.
Thân hình của Thạch Mục bồng bềnh trên nóc động phủ, nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt cũng bất giác rươm rướm ướt.
Em bé trong cẩm bào mặt mày cũng giống hắn mầy phần, đôi môi và cái mũi thì giống Tây Môn Tuyết, toàn thân em bé da thịt hồng hào, xem ra có chút thông thấu.
- Đây chính là con của ta và Tuyết nhi sao? Nó thật đẹp...
Thạch Mục dường như đã quên đi mình đang ở trong huyễn cảnh mà Nguyệt Thần Quả mang lại, lẩm bẩm nói một mình.
Trong lúc nói hắn không khỏi nhẹ nhàng bay xuống, đến ôm lấy em bé kia.
Nhưng mà cái ôm này, cánh tay lại rơi ở ngoài không trung.
Lúc này Thạch Mục mới tỉnh lại, tự mình lắc lắc đầu.
Tuy nhiên một lát sau, cơ thể hắn cử động, tiến lại gần thanh niên Thạch Mục kia, đem hình bóng của hắn nhập vào trong cơ thể của thanh niên Thạch Mục rồi làm theo động tác cảu thanh niên Thạch Mục kia, ôm con trong lòng.
Lúc này hắn cảm nhận được dường như chính bản thân mình đang ôm đứa trẻ vậy.
- Chàng nói xem, chúng ta đặt tên cho con gái là gì đây?
Tây Môn Tuyết dựa người vào trong lòng Thạch Mục, cất tiếng hỏi.
Thạch Mục nghe xong, có chút ngẩn ra, hắn trước giờ chưa nghĩ qua chuyện này.
Thanh niên Thạch Mục cưng chiều nựng má của Tây Môn Tuyết nói:
- Tuyết lớn phủ núi ba tháng liền, hôm nay lại bỗng nhiên buông nắng, chi bằng chúng ta đặt tên con là Tuyết Tinh nhé.
- Thạch Tuyết Tinh...được, vậy sẽ gọi con là Tuyết Tinh.
Tây Môn Tuyết nhẩm đi nhẩm lại hai lần rồi vui mừng đồng ý.
Thanh niên Thạch Mục trên mặt nở nụ cười, đưa ngón tay nhè nhẹ chấm lên chóp mũi của con gái, ấm áp gọi:
- Tiểu Tuyết Tinh, Tiểu Tuyết Tinh...
Thân hình của Thạch Mục từ từ bay lên đỉnh động, yên lặng ngắm nhìn nhà ba người này.
Nếu như có được cuộc sống như vậy thì kiếp này đã không còn gì để tiếc nuối nữa...
Từ khi có Tiểu Tuyết Tinh, phần lớn sự chú ý của Thạch Mục đều tập trung ở trên người Tuyết Tinh. Hắn trông nàng ta từ khi ê a học nói, chập chững tập đi cho đến khi nàng ta theo cha mẹ học đạo trưởng thành.
Thời gian mười mấy năm nhanh chóng đã trôi qua.
Gia đình ba người của thanh niên Thạch Mục giờ đây đã trở thành năm người, Mục Tuyết Các dần dần mở rộng hơn trở thành một nơi thanh nhã.
Mười mấy năm nay, hai vợ chồng thanh niên Thạch Mục và Tây Môn Tuyết không hề từ bỏ tu đạo, hai người giao lưu hỗ trợ lẫn nhau, tu vi cũng từng bước tăng lên. Kể cả trong Hắc Ma Môn cũng có không ít thế lực đều đã từng đến mời hai người vào môn phái mình làm trưởng lão nhưng đều bị hai người khéo léo khước từ.
Hai người bọn họ đã quen với cuộc sống cách li với thế giới phức tạp bên ngoài, không muốn lại bị cuốn vào trong thế tục loạn lạc nữa.
Thạch Mục cũng theo hai người sống trong sơn cốc này mười mấy năm, tính tình cũng ít nhiều chịu sự ảnh hưởng từ họ, ngày càng cảm thấy danh lợi không còn quá quan trọng. hằng ngày không phải trông chừng mấy đứa trẻ thì cũng chỉ khoanh chân ngồi thiền.
Với trạng thái linh thể hắn không thể nào trên thực tế tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công hay Đại Phạn Bàn Vũ Chân Kinh nhưng có thể thông qua ngồi thiền mà diễn luyện trong ý niệm. Như vậy có thể từ tử hiểu thông những chi tiết mà trong quá trình tu luyện gặp phải.
Tuy nhiên cũng có đôi khi Thạch Mục cảm thấy có chút mê man. Thái Nhi, Chung Tú, Yên La...ân vân. Những cái tên này nhảy ra khỏi đầu hắn, khiến hắn cảm thấy chưng hửng không thôi.
Tất cả những gì ở trước mắt lại tốt đẹp như vậy khiến hắn không nỡ rời đi, mà hắn cũng không biết rời đi bằng cách nào...
Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã qua hơn hai trăm năm rồi.
Thanh niên Thạch Mục đã không còn trẻ trung nữa, trên hàng lông mày lại có chút bể dâu thăng trầm, trông lại già hơn hắn mấy phần.
Hắn đang ngồi bên cạnh một bàn đá trong đình viện, tay cầm một cuốn sách xanh, cúi đầu đọc.
- Đang nghĩ gì vậy? Hai mắt dán lên hàng chữ trên cùng nhìn cả nửa ngày trời không nhúc nhích.
Tây Môn Tuyết từ trong nhà đi ra cất lời lên nói.
Nàng ta dung mạo thì vẫn xinh đẹp như xưa, có điều khí tức phát ra trên người không phải là khí tức của thời thiếu nữ thanh xuân nữa mà ngược lại càng tỏa ra khí chất dễ khiến cho người ta say mê hơn.
- Tuyết nhi, nàng ra đây từ lúc nào vậy?
Thanh niên Thạch Mục có chút bối rối, cười một cái nói.
- Thiếp đứng ở sau chàng một lúc rồi mà chàng cũng không phát hiện ra. Xuất thần như vậy, đang nghĩ cái gì đó?
Tây Môn Tuyết có chút hờn trách nói.
- À, không có chuyện gì lớn. Gần đây tình hình các nước đều không được ổn, ta nghĩ hay là chúng ta gọi tất cả con cháu hậu bối đều trở về bên cạnh chúng ta, vậy thì có thể yên tâm hơn chút.
Thanh niên Thạch Mục bỏ cuốn sách xuống, nói.
- Ta và chàng hiện giờ đều đã đạt đến cảnh giới Thiên Vị đỉnh cao, chúng ta trong các tông ở chư quốc cũng có chút số má, nghĩ rằng sẽ không có ai dám cố ý làm khó hậu bối của chúng ta đâu.
Tây Môn Tuyết nói tiếp.
Thanh niên Thạch Mục lắc lắc đầu, có chút lo lắng nói:
- Tuyết nhi, phải biết rằng "thiên ngoại hữu thiên", núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người khác giỏi hơn đó. Mấy ngày gần đây ta suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng phát giác ra một chút manh mối.
- Chàng phát hiện ra điều gì?
Tây Môn Tuyết có chút ngạc nhiên, ngồi xuống bên cạnh Thạch Mục, hỏi.