Chương 160: Hương Châu Thánh nữ

Huyền Giới Chi Môn

Vong Ngữ 25-07-2021 07:26:16

Đại hán Hải tộc mặc giáp đen nhìn thấy công chúa Hỏa Vũ, hung quang trong mắt lóe lên, Tam Xoa Kích trong tay chắn ngang trước ngực, bộ dáng như hung thần ác sát. "Tô Cổ, tránh ra!" Nhưng vào lúc này, thanh âm thanh thúy của thiếu nữ áo lam kịp thời vang lên. Đại hán mặc giáp đen nghe vậy, có chút khó hiểu liếc nhìn thiếu nữ áo lam, nhưng vẫn thu hồi Tam Xoa Kích trong tay, hậm hực né ra khỏi lối vào. Công chúa Hỏa Vũ trừng mắt với Thạch Mục đang ở trong động, dùng kiếm quang ngăn trở những hung thú sau lưng, thân hình nhoáng lên một cái liền chui vào huyệt động. Sau một khắc, đại hán giáp đen lần nữa tiến lên phong tỏa cửa động, năm con hung hồ đuổi sát không bỏ thì có ba con bị mở ngực bể bụng, hai con khác tu vi có chút thâm hậu, tuy không chết nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài. Thạch Mục nhẹ gật đầu với thiếu nữ áo lam sau đó quay sang đánh giá công chúa Hỏa Vũ từ trên xuống dưới. Hắn phát hiện trên người nàng mặc dù có vài chỗ bị thương, nhưng may mắn không thương tổn tới chỗ hiểm, trong lòng có chút buông lỏng. Cô gái này ở trong làn sương máu mà có thể giữ cho đầu óc thanh tỉnh, chắc hẳn trên người có mang dị bảo gì đó do tông môn ban tặng. Công chúa Hỏa Vũ nhìn nhìn Thạch Mục, đồng thời ánh mắt quét qua Thánh Nữ Hải tộc cùng hắc giáp đại hán ở cửa động, nét mặt hết sức cổ quái, nàng quay lưng tìm một góc hẻo lánh, im lặng ngồi xuống. Thạch Mục đang muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng đột nhiên, một tiếng gào thét muốn rách màng nhĩ từ bên ngoài truyền đến. Ba người còn lại trong động cũng vội vàng nhìn tới phương hướng phát ra âm thanh kia. Hóa ra bên ngoài sơn động nồng nặc mùi máu tanh, kích động bầy hung thú càng thêm điên cuồng đổ về phía cửa động. Xuyên thấu qua cửa động nhìn ra bên ngoài, khắp núi đồi đâu đâu cũng thấy bóng dáng hồ ly màu xám, trong đó còn lẫn không ít hung thú nhím, thỉnh thoảng có hung thú ngẩng đầu tru lên, dẫn tới trong đàn thú phát ra tiếng gào thét um trời. "Công chúa điện hạ, ngươi trước tiên ở nơi này thoáng nghỉ ngơi thật tốt, hết thảy chờ sau khi thú triều kết thúc rồi hẳn nói cũng không muộn." ( Nếu chúng ta không qua được thú triều thì nàng khỏi nói đỡ tốn nước miếng :)) - Bonze ) Tình huống hiện tại khẩn cấp, Thạch Mục cũng bất chấp mọi chuyện, nhanh chóng nói với Hỏa Vũ công chúa một câu, rồi không chờ nàng đáp lời, vội vàng đổi vũ khí, trên tay lại lần nữa nắm chặt Vẫn Thiết Hắc Đao, nhanh chóng lách mình vọt tới cửa động, cùng hắc giáp đại hán tiếp tục chia làm hai bên cùng nhau đối phó với bầy hung thú. Thiếu nữ áo lam cũng đồng dạng thúc giục san hô ngũ sắc trong tay, một bên thay hai người gia trì vòng bảo hộ, một bên tùy thời đánh chết hung thú loại nhím ở bên ngoài. Công chúa Hỏa Vũ trông thấy một màn như vậy, ăn vào một viên đan dược, nhắm mắt điều tức, chỉ là tay phải vẫn nắm chặt trường kiếm. Lúc này đây công kích của hung thú so trước kia không kể phương diện nào đều hung mãnh hơn rất nhiều, rất nhiều hồ ly lông xám một lớp tiếp một lớp tấn công tới, lông nhọn của lũ nhím cũng dày đặc phóng tới, từ mọi hướng đánh úp lại. May mà ba người đã có kinh nghiệm phối hợp trước đó, đã hơi có vài phần ăn ý, nên cũng miễn cưỡng giữ vững được cửa động. Hơn một canh giờ sau, sắc trời bên ngoài cửa động cũng chuyển dần sang hoàng hôn, hung thú loại nhím bên ngoài động hầu như đã bị giết sạch, chỉ còn lại hung thú hồ ly, tuy nhiên chúng vẫn tấn công liên miên không dứt như trước nhưng không có những con nhím công kích từ xa hỗ trợ, cửa động đã không còn nguy cơ bị phá rồi. Trước tình hình này, mặc dù ba người đã có chút mệt mỏi nhưng trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi. Trong huyệt động, sau khi nghỉ ngơi, công chúa Hỏa Vũ cũng dần dần khôi phục một ít thể lực. Trong thời gian kế tiếp, dưới sự đề nghị của Thạch Mục, thiếu nữ áo lam đi trước nghỉ ngơi một lát, rồi sau đó sẽ cùng công chúa Hỏa Vũ thay thế hai người Thạch Mục, mỗi nửa canh giờ thay thế một lần, thay phiên nhau ngay điều tức khôi phục trong động. Cứ như vậy, bốn người chia nhau ở cửa động ngăn cản thú triều tấn công, trọn vẹn một đêm. Ngoài động thi thể đầy khắp núi đồi, máu chảy thành sông. Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, huyết vụ dần dần thối lui, bầy hung thú đang điên cuồng tấn công cũng theo đó khôi phục bình tĩnh, tựu như thuỷ triều rút xuống chảy ngược ra biển rộng, nhanh chóng rời đi. Lúc này, vừa ngay lúc Hỏa Vũ công chúa cùng thiếu nữ áo lam nghỉ ngơi. Nhìn qua thú triều dần dần thối lui, sắc mặt Thạch Mục cùng đại hán giáp đen đều buông lỏng, Thạch Mục trong nội tâm càng có thêm một tia tự giễu. Không nghĩ tới trời xui đất khiến làm sao mà Nhân tộc cùng Hải tộc lại hợp sức ngăn địch. Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau một khắc lại đồng thời thân hình nhoáng một cái thoát ra huyệt động, họ cũng ngầm hiểu ý mà tự cách xa nhau một khoảng, tự phần mình lấy ra túi thú hồn, bắt đầu thu thập thú hồn. Kết quả hai người chỉ bận rộn trong chốc lát, mỗi người đã thu được hơn ba mươi thú hồn sơ trung kỳ, còn có vẻ tiếc nuối, không đành. Ngày hôm qua, bọn hắn tuy giết chừng hơn một ngàn đầu hung thú, nhưng bởi vì thời gian quá dài, đại đa số thú hồn trong cơ thể các hung thú đã tiêu tán không còn. Lúc hai người quay lại huyệt động, Hỏa Vũ công chúa cùng thiếu nữ áo lam cũng đã nghỉ ngơi xong, cả hai đầy dáng vẻ đề phòng nhìn qua đối phương khiến không khí trở nên hết sức vi diệu. ( Trấn Thành hiển linh :))-bonze ) Thạch Mục thấy vậy không khỏi cười khổ một tiếng, khi hắn đang muốn mở miệng nói cái gì đó. Đột nhiên, nơi khóe mắt Hắc Ảnh lóe lên! Thạch Mục trong nội tâm thầm kêu một tiếng không tốt, đồng thời Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay nhoáng một cái, lập tức hóa thành vô số bóng đao màu đen, quay người nhanh chóng chém về hướng Hắc Ảnh. Keng! Một hồi âm thanh do kim loại va chạm vang lên, một cỗ chân khí từ thân đao truyền đến tràn ra! Thạch Mục không tự chủ được bị đẩy lui hai bước, Hắc Ảnh cũng không chịu nổi sức lực mạnh mẽ của Thạch Mục khiến hai tay nó run lên một hồi, phải lui hai bước mới hóa giải được. Hắc Ảnh cùng Thạch Mục đều tiến lên một bước, thân hình lóe lên, như là một mặt tường đồng, ngăn ở lối ra duy nhất chỗ cửa sơn động. Rõ ràng đại hán giáp đen nửa người nửa cá của Hải tộc, giờ phút này mặt mũi tràn đầy ý cười nhe răng nhìn hai người Thạch Mục. Công chúa Hỏa Vũ thấy vậy, nhung cũng không lộ ra quá ngoài ý muốn. Hôm nay thú triều không còn, mâu thuẫn hai bên tự nhiên không cần che dấu. Thạch Mục cũng gần như lập tức nhìn sang thiếu nữ áo lam. Trước lúc phối hợp ngăn chặn thú triều hắn đã từng phân tích qua, Thánh Nữ Hải tộc này một thân tạo nghệ thuật pháp Thủy thuộc tính không hề đơn giản, chẳng dễ đối phó chút nào. Tu vi của hắc giáp đại hán cũng đạt tới cảnh giới Hậu Thiên Đại viên mãn, nếu thật sự đánh nhau, thắng bại thật đúng là khó mà nói. "Tô Cổ, lui ra!" Thiếu nữ áo lam sắc mặt phát lạnh, khiển trách quát mắng. "Thánh Nữ, hôm nay nguy cơ đã trừ, như thế nào..." Hắc giáp đại hán sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn thoáng qua thiếu nữ áo lam hỏi. "Chẳng lẽ ngay cả lệnh của ta ngươi cũng dám không nghe sao?" Giọng nói của thiếu nữ áo lam bỗng nhiên trầm xuống. "Thuộc hạ không dám!" Đại hán giáp đen cả kinh, vội vàng tránh ra khỏi cửa sơn động, bất quá thân thể cũng không có rời cửa động quá xa. Thạch Mục cùng Hỏa Vũ hai người liếc mắt nhìn lẫn nhau, cả hai lại đối với thiếu nữ áo lam càng có thêm vài phần cảnh giác. "Công tử, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi! Hai năm trước ta đi làng chài bên bờ biển tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi đã đi khỏi, ta tưởng rằng cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa." Thiếu nữ áo lam lại quay đầu nhìn về phía Thạch Mục. Giọng nói vui vẻ dị thường. "Ngươi là?" Thạch Mục nghe vậy, tự nhiên có chút sững sờ. "Thạch công tử, ngươi còn nhớ rõ vật này không?" Thiếu nữ áo lam hé miệng cười cười về sau, bỗng nhiên một ngón tay như ngọc của nàng nâng lên, chỉ một cái vào hư không trước mặt Thạch Mục. Một vật trong ngực Thạch Mục lập tức trở nên mất kiểm soát, hắn biến sắc, sau khi lấy tay bắt được vật ấy, thốt ra nói. "Ngươi chính là con Trai lớn màu trắng năm đó?" "Khanh khách, không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ ta. Lại nói tiếp, năm đó sau khi ta đi ra phiến thuỷ vực, liền gặp gia sư, lúc này mới trở thành Thánh Nữ của Thủy tộc tại Đông Hải." Thấy Thạch Mục tỏ vẻ giật mình, thiếu nữ áo lam cười nói, sau lưng bạch quang bắt đầu khởi động, rất nhanh một đôi vỏ sò to lớn, toàn thân trắng noãn như ngọc, không một tia tạp sắc, giống như là đôi cánh chậm rãi hiện lên. Thạch Mục ngơ ngác nhìn vỏ sò màu trắng sau lưng thiếu nữ áo lam, chuyện cũ lập tức xẹt qua trong đầu hắn. Lại nói tiếp, hắn có thể có thành tựu của ngày hôm nay, hơn phân nửa là do gặp phải bạng nữ xinh đẹp động lòng người trước mặt này. Đại hán giáp đen cùng Hỏa Vũ công chúa tức thì trợn mắt há hốc mồm. Ai cũng không nghĩ tới, Thánh Nữ Hải tộc không chỉ quen biết Thạch Mục, mà quan hệ lại còn có vẻ không phải nông cạn. Ánh mắt công chúa Hỏa Vũ khi nhìn qua Thạch Mục dần nhiều hơn một tia nghi ngờ. "Đúng rồi, ta hiện tại có danh tự rồi, tộc nhân đều gọi ta là Hương Châu Thánh Nữ, ngươi gọi ta Hương Châu là được rồi. Công tử, ta còn không biết tên của ngươi đấy? Những năm này ngươi đã đi đâu?" Thiếu nữ áo lam cười cười hỏi, đồng thời còn nghịch ngợm lại để cho vỏ sò sau lưng há ra khép vào. ( Hỏa Vũ: Thạch huynh cứ gọi ta là Hỏa Vũ. Hương Châu: ngươi gọi ta Hương Châu là được rồi Có gì đó sai sai ở đây. Thiên Sát Cô Lang, sát ở đây phải chăng là sát gái??-bonze ) Thiếu niên làng chài năm đó có ân cứu mạng, hình bóng này đã trở thành một thứ gì đó khó quên ẩn sâu trong nội tâm nàng. "Ta tên Thạch Mục." Thạch Mục ánh mắt hiện lên một tia phức tạp, chậm rãi nói ra. Một đoạn kỳ duyên năm đó, hôm nay vật và người đều đã đổi khác, song phương lại đứng ở hai trận doanh có mâu thuẫn với nhau. Nhưng cuối cùng hắn vẫn thấy tốt nhất là nói ra tên của mình, nhưng trải qua nhiều năm kinh nghiệm, lời nói đã trở nên thận trọng hơn rất nhiều. Thánh Nữ Hương Châu hình như đã nhận ra cái gì, đôi mi thanh tú cau lại, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, vỏ sò màu trắng sau lưng cũng tùy theo bạch quang chớp động thu trở về. Giữa hai người thoáng cái đều đã trầm mặc. "Hương Châu Thánh Nữ, khỏa trân châu này hẳn là ngươi? Hiện tại vật quy nguyên chủ thôi." Một lúc sau, Thạch Mục từ trong lòng móc ra một khỏa trân châu lớn cỡ ngón cái đưa tới. "Không cần trả lại, Thạch công tử cứ giữ lại bên người." Thánh Nữ Hương Châu thấy Thạch Mục mang theo ngọc trai bên mình, trong mắt lần nữa hiển hiện nét vui vẻ, đột nhiên một tay nàng vừa nhấc, vô số phù văn màu xanh lam từ lòng bàn tay hiện ra, sau khi ngưng tụ, chúng biến thành ba miếng quang đoàn màu xanh lam, lóe lên rồi chui vào trong viên châu óng ánh, biến mất không thấy bóng dáng nữa. Thạch Mục thấy vậy, lộ ra nét mặt kinh ngạc. "Thạch công tử, sau này còn gặp lại. Tô Cổ, chúng ta đi!" Thiếu nữ đối diện không chờ Thạch Mục hỏi thăm cái gì đã trực tiếp quay người rời khỏi sơn động. Đại hán giáp đen liếc nhìn Thạch Mục, lại nhìn Hỏa Vũ công chúa, hừ một tiếng, quẫy đuôi cá đi ra khỏi sơn động, theo sát Hương Châu. ( đuôi cá đi sẽ như thế nào nhỉ ??-bonze Thì nó quét qua quét lại như cái chổi chà đẩy đi đó - yuki Thạch Mục đưa mắt nhìn hình bóng hai người biến mất ở sâu trong rừng lại nhìn một chút trân châu óng ánh trong tay, lắc đầu, lần nữa cất hạt châu vào trong người. "Tốt rồi, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, quan hệ giữa ngươi và thánh nữ Hải tộc rốt cuộc là như thế nào?" Nhưng vào lúc này, thanh âm của công chúa Hỏa Vũ chợt vang bên tai. "Điều nên hỏi, ngươi cũng nghe được rồi. Nếu có cái gì nghi ngờ, ngươi có thể tự mình rời đi." Thạch Mục mặt không biểu tình nói. Chuyện vì sao hắn cùng với Thánh Nữ Hương Châu quen biết liên quan đến những máu huyết kỳ lạ kia, cho nên hắn không muốn nói với bất kỳ ai về chuyện này. "Ngươi!" Công chúa Hỏa Vũ nghe vậy, hiển nhiên tức giận, nhưng lập tức nghĩ tới điều gì, sau một khắc liền khôi phục như thường. "Hừ, không muốn thì đừng nói, bổn công chúa cũng không thèm. Đi thôi!" Nói xong, tay nàng cầm trường kiếm màu trắng, dẫn đầu bước ra ngoài sơn động, đi về phương hướng ngược lại với hai người Hải tộc. Thạch Mục suy nghĩ một hồi, cũng không nói một lời đi theo sau lưng nàng.