Động tác rút lui của đại quân Thiên Đình rất nhanh, lúc gần lúc xa, rất nhanh liền biến mất ở sâu bên trong tinh không tối tăm, không thấy bóng dáng.
Thạch Mục thu hồi ánh mắt, thân hình thoáng động, đang muốn bay về phía chỗ tinh vân Thải Nhi đã chỉ.
Nhưng ngay sau đó, chân mày hắn nhíu lại, thân hình dừng lại.
Cách đó không xa, tinh vân cuồn cuộn một hồi. Năm chiếc chiến hạm vỡ nát từ bên trong chậm rãi bay ra.
Trên chiến hạm, lúc này có người đứng đầy. Đó chính là mọi người của liên minh Di Thiên. Đám người đại trưởng lão Bạch Phác, An Hoa, Phương Trăn đều đang ở đó.
- Minh chủ!
Thấy Thạch Mục, đám người đại trưởng lão lập tức đứng dậy, bay tới.
- Các ngươi không có việc gì là tốt rồi.
Thạch Mục gật đầu, phóng thần thức đảo qua, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua một trận đánh vừa rồi, tuy rằng liên minh Di Thiên cũng có tổn thương, chỉ có điều tồn tại Thần cảnh lại không ít đi một người.
Dưới hình thế hiện tại, mỗi tồn tại Thần cảnh đều là lợi thế quan trọng để chống kháng thế lực Thiên Đình, không cho phép sơ suất.
- Các ngươi làm sao có thể nấp ở trong tinh vân kia vậy?
Thạch Mục hỏi.
- Sau khi chúng ta từ phía xa quan sát tình hình Vũ Nham Tinh, bởi địch nhiều ta ít, liền thương nghị quyết định ra kế sách cuốn lấy những đại quân Thiên Đình bên ngoài, khiến cho bọn họ không có cách nào tiến vào Vũ Nham Tinh... Sau đó, người của Thiên Đình rốt cuộc bắt đầu từ trong thông đạo không gian rút lui ra. Vì vậy đại trưởng lão liền để cho đám người chúng ta rút lui, trốn vào trong tinh vân. Đại quân Thiên Đình cũng không có đuổi kịp chúng ta.
An Hoa nhìn liếc mắt đại trưởng lão, nói thật nhanh.
- Chuyện này là do ta sơ suất, không nghĩ cách sớm báo cho các ngươi biết hướng đi của đại quân Thiên Đình bên trong Vũ Nham Tinh. Chỉ có điều may là các ngươi phản ứng nhạy bén, tránh thoát một kiếp.
Thạch Mục âm thầm cảm thấy may mắn, nói như thế.
- Minh chủ, Thiên Đình lại bị đánh bại?
Phương Trăn hỏi.
- Không sai. Trận chiến này bọn họ tổn thất một tiên tướng. Chính là Nam Cung Cảnh lần trước tới đại điển quấy rối, lúc này mới lui lại.
Thạch Mục nói.
- Tiên tướng kia rất lợi hại! Là ta liên thủ với Thạch Đầu đánh chết hắn.
Thải Nhi lộ ra thần sắc huyền diệu, đắc ý nói.
Đám người đại trưởng lão nghe vậy mừng rỡ, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ chấn động kinh ngạc.
Thiên Đình Thập Nhị Tiên Tướng không có khả năng giống như những thần tướng Cổ Man Tộc đó. Mức độ lợi hại của hắn thến ào, những người như đại trưởng lão từng trải qua đại chiến ngàn năm trước đều đã lĩnh hội đầy đủ.
Chính là một nhân vật lợi hại như vậy, rốt cuộc lại bị Thạch Mục ra tay giết chết. Vậy thực lực Thạch Mục này rốt cuộc đạt đến trình độ nào?
Trên mặt Thạch Mục lộ ra mỉm cười, cũng không nói gì thêm.
Hiện trường trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ.
Trong mắt đám người đại trưởng lão đầy vẻ kích động hưng phấn, một hồi lâu mới tiêu tan.
Một ít người trong tiểu tộc, lúc này trong lòng lại thầm hô to may mắn. May là trước đây lựa chọn gia nhập liên minh Di Thiên. Có minh chủ tu vi như Thạch Mục lãnh đạo, đuổi Thiên Đình ra khỏi tinh vực Thiên Hà, hình như không còn là chuyện quá xa không thể thành được.
Nói không chừng, những tiểu tộc như bọn họ có thể trong chiến tranh lần này nhận được lợi ích không tưởng được.
- Minh chủ, tiếp theo chúng ta sẽ sắp xếp thế nào?
Một lát sau, vẫn là đại trưởng lão dẫn đầu phá tan sự trầm mặc, mở miệng hỏi.
Những người khác cũng đều nhìn về phía Thạch Mục. Trong mắt bọn họ ngoại trừ hưng phấn chưa rút đi, phần nhiều hơn chính là tôn sùng phát ra từ trong lòng.
- Đi tới Vũ Nham Tinh trước, tập hợp cùng ba tộc Thiên Phượng. Về phần sau này đối đầu Thiên Đình như thế nào, cần cùng nhau thương nghị.
Thạch Mục suy nghĩ một chút, nói...
Đại quân Thiên Đình đã rời khỏi Vũ Nham Tinh gần nửa canh giờ. Nhưng Lục Quỳ Chung vẫn chưa thể thoát ra khỏi tâm tình khẩn trương cao độ trước đó.
Ở trên mặt hắn, không nhìn thấy bất kỳ thần sắc mừng rỡ nào, trái lại có vẻ nghiêm trọng vạn phần.
- Trận pháp sư ở đâu? Nhanh đi tu bổ đại trận, hoàn toàn phong kín chỗ hổng cho ta.
Tiếng rít gào của Lục Quỳ Chung truyền khắp ở trên toàn bộ chiến trường.
Mười mấy trận pháp sư của Bàn Quy Tộc lập tức phi thân ra, đi vào tu bổ Huyền Vũ Bàn Vân Đại Trận bị vỡ.
Đúng lúc này, trong lỗ lớn trên không trunglại có mấy đạo lưu quang hiện lên. Còn có mấy chiếc chiến hạm từ trong đó bay xuống.
Đại quân còn lại của liên minh ba tộc nhất thời biến sắc. Chẳng lẽ là đại quân Thiên Đình đã quay lại? Không ít người đã trở nên náo loạn.
- Không nên hoảng hốt!
Lục Quỳ Chung đứng thẳng người lên, trầm giọng quát. Trong ánh mắt đầy vẻ tức giận.
Thiên Đình vừa bị bọn họ đánh bại. Hiện tại sĩ khí đang thịnh, sao phải ngại chiến đấu một trận chứ? Lần này vừa lúc một lần hành động tiêu diệt đại quân Thiên Đình!
- Lục tộc trưởng, khoan động thủ đã. Là người một nhà.
Đúng lúc này, một giọng nói vang dội từ trên cao truyền ra.
Chỉ thấy một đạo lưu quang từ ở trên một chiếc chiến hạm ở giữa bay xuống, rơi vào trước mặt Lục Quỳ Chung. Đó chính là Thạch Mục.
- Thạch đạo hữu, đây là...
Lục Quỳ Chung nghe vậy hết sức kinh ngạc, nghi ngờ hỏi.
- Lục tộc trưởng, đây là viện binh ta mang đến từ liên minh Di Thiên, đến đây trợ giúp các ngươi.
Thạch Mục nói.
Lúc này, năm chiếc chiến hạm thuyền hình tròn từ trên cao chậm rãi bay xuống. Đám người đại trưởng lão và Phương Trăn và một đám cường giả Thần Cảnh cũng đã đi tới.
Lục Quỳ Chung nghe được lời này, nhất thời vui mừng quá đỗi.
Triệu Dận và Địch Ngạn từ bên cạnh đã đi tới. Trên mặt hai người đều lộ vẻ tươi cười. Chỉ có điều nghe được Thạch Mục nói vậy, dáng vẻ tươi cười nhất thời cứng đờ.