Cùng lúc đó trên một ngọn núi màu đen ở giới diện Tử Linh, một thân hình yêu kiều đang đứng đó trong gió.
Nửa người phía trên mặc một bộ khôi giáp màu bạc, trên khôi giáp có những hoa văn kỳ lạ, từ đó tản mát những quầng sáng màu bạc.
Trên mặt thân hình yêu kiều đó cũng mang một chiếc mặt nạ màu bạc bao phủ toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt với hai luồng ánh sáng màu tím từ sâu trong đó phát ra, trên lưng còn cõng theo một cây gậy ngắn màu đen, chính là Yên La.
Lúc này, khí tức mà Yên La tản mát ra đã đạt tới đỉnh cấp Địa Giai, khoảng cách so với Thiên Vị tựa hồ chỉ còn một lằn ranh.
Nửa người phía dưới của nó là cchiến giáp được xếp chồng lên nhau thành chiếc váy, từ đó lấp lánh ánh kim loại sáng bóng, phía dưới nữa là đôi chân bằng xương xám khác biệt.
Phía sau Yên La là vô số sinh vật Tử Linh, ít nhất có tới hơn mười vạn con. Phần lớn đều là khô lâu, thế nhưng cũng có nhiều loại thú cốt và một ít cương thi nữa.
Từ đỉnh núi kéo dài xuống tới mặt đất.
Đứng gần nó nhất là một bộ xương to lớn, đó chính là Võ Dạ.
Trong tay Võ Dạ cầm một một thanh đao bằng xương vàng chói. Thân đao ánh lên những hào quang sắc bén, khí tức mà nó tản mát ra tựa hồ không kém bao nhiêu so với Yên La.
Yên La đang đứng đó chợt chuyển động, giống như cảm ứng được gì đó, xoay người nhìn về một hướng khác.
"Có chuyện gì vậy chủ nhân?" Thanh âm của Võ Dạ phát ra ông ông.
Yên La không nói một lời, hai cánh mở rộng, thân thể từ mặt đất đột ngột bay lên cao hóa thành một ánh hào quang như ngôi sao màu bạc, bay về phía xa.
Võ Dạ phát ra một tiếng gầm nhẹ. Ánh sáng màu vàng trên người chợt lóe lên, thân thể chui thẳng xuống đất, chạy theo phương hướng Yên La bay đi.
Sinh vật Tử Linh phía dưới ngọn núi cũng phát ra một trận hò hét, đồng loạt chạy theo Yên La.
Đại quân sinh vật Tử Linh chạy về phía xa...
Sau một lúc lâu, bụi mù tan dần, phía dưới mặt đất xuất hiện một cái hố sâu tới mười trượng, miệng cái hố cũng rộng tới một dặm.
Mặt đất xung quanh như được cắt gọt mất đi một lớp vậy, đồi núi quanh đó không còn sót lại ngọn nào.
Dưới đáy hố lớn có hai người nằm đó, chính là Thạch Mục và Liễu Ngạn.
Lúc này thân thể Thạch Mục được bao phủ một lớp vảy màu đen, có điều những phiến vảy đó giờ này đã bong tróc hơn một nửa, toàn thân từ trên xuống dưới chảy máu đầm đìa.
"Khục khục." Hắn mở mắt, há mồm kho khan vài tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Thạch Mục thoáng kiểm tra thân thể một chút, trên mặt xuất hiện một nụ cười khổ. Cơ thể hắn lúc này gần như nát bét, chân khí còn lại không được bao nhiêu. Hơn nữa lúc này có từng sợi âm khí không ngừng xâm nhập, khiến cơ thể hắn từ từ trở nên tê dại.
Ban đầu bản thân hắn vốn đã trọng thương, giờ đây đúng là không có cách nào cử động.
Trong không trung, thông đạo không gian vốn đã không còn nữa, nhưng mà thay vào đó là một viên gạch màu đen đang xoay tròn.
Đó là Trụy Tiên Đài!
Trụy Tiên Đài tản mát ra ánh sáng màu đen, nó ngưng tụ lại thành một màn hào quang màu đen bao phủ ở phạm vi hơn mười trượng xung quanh Liễu Ngạn, Thạch Mục cũng được màn hào quang bao phủ ở bên trong.
Thạch Mục thở phào nhẹ nhõm, năng lượng âm hàn nhè nhẹ bên ngoài bị màn hào quang màu đen ngăn cách.
Hắn yên lặng vận chuyển Xích Viên Hỏa Kinh, quay đầu nhìn về phía Liễu Ngạn cách đó không xa, nhãn thần khẽ biến.
Lúc này bên ngoài cơ thể Liễu Ngạn được một tầng khung xương màu đỏ như máu bao phủ, hình thành vòng bảo hộ hình dạng một quả trứng gà.
Bộ xương này màu đỏ như máu, Thạch Mục nhìn có chút quen mắt, đúng là bộ xương khi đó.
Két Két!
Khô lâu huyết sắc vỡ vụn ra mảnh nhỏ bốc cháy rừng rực, rất nhanh biến mất không còn tung tích, pháp bảo Thiên Quỷ Phiên lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi ngọn lửa đỏ như máu tản đi, thân thể Liễu Ngạn hiện ra.
Lúc này thoạt nhìn hắn cũng thụ thương rất nặng, mặt không có chút máu, quần áo trên người vỡ vụn, thân thể tràn đầy vết thương, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Mặc dù Liễu Ngạn đồng tu võ pháp, thế nhưng luận trình độ bền bỉ của thân thể vẫn kém hơn nhiều so với Thạch Mục. Dù có pháp bảo Thiên Quỷ Phiên hộ thể, nhưng một kích gần như toàn lực của Hoàng Long đạo nhân cũng khiến hắn bị thương rất nặng.
Liễu Ngạn cảm nhận được ánh mắt của Thạch Mục liền quay đầu nhìn lại.
Tầm nhìn của hai người giao nhau, nhất thời đều không nói gì, rất nhanh từng người dời ánh mắt đi.
Thạch Mục có chút chật vật lấy ra hai khối thượng phẩm linh thạch hỏa thuộc tính hấp thu linh lực trong đó, chân khí trên người dần dần hiện ra ánh sáng màu hồng nhạt.
Liễu Ngạn cũng làm chuyện giống vậy, quầng trăng mờ lượn lờ trên người.
Một lúc lâu sau, hai người trước sau đứng lên nhìn nhau nhưng không nói gì.
Vết thương trên người cả hai dù chưa lành lặn như cũ, nhưng chân khí trong cơ thể cũng đã khôi phục không ít.
"Không ngờ Liễu huynh lại có biện pháp khiến cho chúng ta đi tới giới diện Tử Linh này." Cuối cùng vẫn là Thạch Mục phá vỡ yên lặng, mở miệng nói trước.
"Dưới tình huống bình thường, quả thật không có cách nào tiến vào Tử Linh giới. Nơi đây tử khí nồng nặc, sợ là cường giả Thiên Vị cũng chưa chắc có thể chống đỡ trong thời gian dài. Thế nhưng có Trụy Tiên Đài thì khác." Liễu Ngạn nhìn Trụy Tiên Đài giữa không trung, không nhanh không chậm trả lời.
Thạch Mục cũng đưa mắt nhìn về phía viên gạch màu đen giữa không trung.
Lúc trước nghe Liễu Ngạn nói vật ấy là chi bảo trấn giáo của Minh Nguyệt Giáo. Chẳng lẽ nó có khả phá vỡ hư không, khiến thân thể vượt qua giới diện nào đó đi tới giới diện Tử Linh này, lại không bị Tử khí xâm nhập.
"Xem ra Thạch huynh cũng có hứng thú với Trụy Tiên Đài? " Liễu Ngạn liếc mắt nhìn Thạch Mục phất tay thu hồi Trụy Tiên Đài giữa không trung, nó bay xuống huyền phù ở trước người hắn.
Màn hào quang màu đen của Trụy Tiên Đài tản ra nhất thời cũng theo đó co lại, bất quá vẫn bao phủ hai người vào trong.
"Lúc trước nghe Liễu huynh nói vật ấy là chi bảo trấn giáo Tây Giáo, tại hạ tự nhiên có chút hứng thú." Thạch Mục trả lời.
"Nhắc tới Trụy Tiên Đài, nó chính là bảo vật năm đó hai giáo Minh Nguyệt Đông, Tây đồng thời nắm giữ. Chẳng qua sau này Minh Nguyệt Tây giáo đi trước tới đại lục Tây Hạ phát triển, bảo vật này cũng được bọn họ mang đi. Bất quá bọn chúng cũng không có thể bảo trụ được, bảo vật này bị Yêu Vương Bạch Viên năm đó đánh cho một đòn thành hai nửa, một nửa lưu lạc bên ngoài, được tại hạ ngẫu nhiên đạt được. Còn nửa khác thì bị giấu ở trong bí khố Lăng Thiên Phong, cho đến ngày nay mới có thể tìm về. Chỉ là, vật này cần năng lượng tinh thạch mới có thể thúc giục lâu dài, chi phí không hề rẻ. "Liễu Ngạn ha hả cười nói, đồng thời phất tay đánh ra một đạo quầng trăng mờ dung nhập vào trong Trụy Tiên Đài.
Ánh sáng màu đen của Trụy Tiên Đài hơi chấn động, nhưng mà rất nhanh lần nữa ổn định trở lại.
Cùng lúc đó ở chỗ sâu trong đôi mắt họ Liễu hiện ra một quầng trăng mờ, chẳng qua cực kỳ ảm đạm không nhìn ra.
"Ha ha, hôm nay hai khối Trụy Tiên Đài đều đã rơi vào trong tay Liễu huynh, xem ra ít ngày nữa Liễu huynh sẽ có thành tựu xuất sắc rực rỡ rồi. "Thạch Mục thấy cử động Liễu Ngạn, nhíu mày, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc bất quá trong miệng vẫn là cười nói.
"Nhờ có phúc lành của Thạch huynh. "Liễu Ngạn nhìn Trụy Tiên Đài, ánh mắt toát ra thần thái kỳ lạ.
"Vậy tiếp theo huynh có tính toán gì không?" Thạch Mục hỏi.
"Tính toán? Có bảo vật này bảo này trong tay, Minh Nguyệt Tây giáo đã như vật trong lòng bàn tay của ta! Đợi Liễu mỗ tế luyện một nhóm cương thi, sau đó đại quân mượn nhờ Trụy Tiên Đài lẻn vào ở chỗ sâu trong Tử Linh giới, cùng nhiều Quỷ Vương ký kết khế ước. Đến lúc đó quay trở lại đại lục Đông châu, tiêu diệt Thông Thiên Tiên Giáo, khôi phục Minh Nguyệt đông Giáo cũng là chuyện trong tầm tay!" Thần sắc Liễu Ngạn lộ vẻ điên cuồng, hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Thạch Mục nhìn Liễu Ngạn có chút điên cuồng, mày nhăn lại.
Vào thời khắc này, hắn biến sắc.
Lúc này trên người Liễu Ngạn xuất hiện hào quang xám trắng nhàn nhạt, cả con ngươi cũng biến thành xám trắng, sắc mặt tuy rằng rất tái nhợt, thế nhưng hào quang trong ánh mắt lại càng ngày càng sáng.
Một cổ khí tức âm hàn đặc hữu của giới diện Tử Linh từ trên người Liễu Ngạn lan ra, hơn nữa đang nhanh chóng dâng lên.
Liễu Ngạn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thạch Mục khiến hắn có chút giật mình.
Lúc này con ngươi Liễu Ngạn đã biến thành màu xám trắng, đồng thời một vòng xoáy màu xám hình thành quanh hai người, bên trong nồng nặc tử khí cuồn cuộn, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Cùng lúc đó trên cánh tay của Liễu Ngạn cũng xuất hiện tầng vảy sừng màu xanh biếc. Mười ngón tay bỗng nhiên xuất hiện móng tay xanh biếc dài khoảng một tấc, sắc nhọn không gì sánh được.
Trong vòng mấy nhịp hô hấp, khí tức Liễu Ngạn tản ra đã đạt đến trạng thái toàn thịnh, hơn nữa còn đang tăng lên.
"Thì ra là thế, Trụy Tiên Đài còn có năng lực như vậy nữa, có thể giúp ngươi trực tiếp hấp thu khí tức Tử Linh của giới diện Tử Linh, khôi phục thương thế. "Thạch Mục lặng lẽ chỉ chốc lát, mở miệng nói rằng.
"Quả nhiên Thạch huynh thật là tinh mắt, thông qua quan sát là đoán được ngay, dù vẫn không thể hoàn toàn đoán ra. Trụy Tiên Đài này là bảo vật trấn giáo của bản giáo, tất có chỗ bất phàm. Chuyển hóa tử linh khí thành linh lực tinh thuần thu vào thân thể cũng là một trong những uy năng đó." Liễu Ngạn nhìn Thạch Mục, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
"Xem ra lúc trước ngươi và ta nói chuyện với nhau, là vì tranh thủ thời gian sao?" Thân hình Thạch Mục thoắt một cái, rút lui ra sau hơn mười trượng, ra khỏi phạm vi bao phủ của Trụy Tiên Đài, ánh sáng màu đỏ trên người chợt hiện, hình thành một màn hào quang màu đỏ bao phủ thân thể.
"Thạch huynh, nói thật đi, ta vẫn rất xem trọng ngươi, ngươi cùng ta có không ít chỗ tương đồng. Ta từng suy nghĩ, nếu hai ta không phải là tu luyện giả, mà là người thường, đã có thể trở thành bằng hữu tốt rồi. Lấy thiên tư của ngươi, nếu có thể trở thành là phụ tá đắc lực cho ta, hai người chúng ta có thể quét ngang Đông Tây. Vô Trần lão đạo, Tư Đồ Hạo thậm chí Hoàng Long đạo nhân, có thể làm khó dễ được ta sao?" Liễu Ngạn nói thằng.
"Đáng tiếc, tư tưởng nói bất đồng, không thể đi chung. Hơn nữa cho dù ta đáp ứng, chỉ sợ ngươi cũng không có cách nào yên tâm về chuyện người thứ ba biết được bí mật Trụy Tiên Đài, đúng không?" Thạch Mục nhìn Liễu Ngạn từng chữ từng câu hỏi.
"Không sai bí mật Trụy Tiên Đài thực sự quá mức trọng đại. Vì tâm nguyện của sư tôn, vì tương lai của Minh Nguyệt Giáo, mong ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này. Yên tâm, sau khi ngươi chết ta sẽ đem ngươi luyện thành cương thi vương cường đại nhất dưới trướng, thống lĩnh quân đoàn cương thi của ta!" Trong lúc trả lời, nụ cười trên mặt Liễu Ngạn càng thêm điên cuồng, ánh mắt không có chút nào hòa nhã mà là vô cùng lạnh lùng.
Hắn vẫy tay áo báo trên người một cái, khí tức trên người tán mát ra to lớn.
Luồng hơi thở này đã tiếp cận cảnh giới Thiên Vị, một cỗ linh áp hướng bốn phía xung quanh khuếch tán, một trận sóng gió xuất hiện.
Quần áo Thạch Mục bị cuồng phong cuồn cuộn hất lên, gió thổi vù vù, bất quá trong ánh mắt hắn không có lộ ra thần sắc sợ hãi mà vẫn bình tĩnh không gì sánh được.
Ánh mắt Liễu Ngạn nhíu lại, lộ ra một chút ngoài ý muốn. Hắn nâng cánh tay trái lên, vết thương phía trên đã ngay cả vết sẹo cũng không để lại.
"Quả nhiên Thạch huynh khác biệt người phàm, lúc này vậy mà vững vàng như núi Thái Sơn. Lại nói, Liễu mỗ vẫn luôn muốn cùng Thạch huynh đánh một trận, xem ra hôm nay rốt cục có thể đạt được ý nguyện rồi." Trên mặt Liễu Ngạn lộ ra một nụ cười lạnh như tiền, thân hình thoắt một cái, sau thoáng chốc như quỷ mị xuất hiện ở một khoảng một trượng trước người Thạch Mục.
Năm ngón tay hắn mở rộng, một trảo chụp tới, ngón tay bắn ra quầng trăng mờ chói mắt, không khí như bị cắt sinh ra những tiếng "Vèo Vèo" sắc nhọn.