Tửu Nhục hòa thượng thận trọng hỏi:
- Có thể đảm bảo chiến lực nhanh chóng tăng lên cao như thế, thì cũng còn có di chứng. Sau nửa canh giờ, chờ lúc dược lực của Cổ Tu Đan trôi qua, ngươi sẽ trực tiếp ngã xuống đất ngất đi. Nhẹ thì ngủ ba ngày rồi cũng khôi phục, nặng thì nằm ba tháng.
- Cái gì?
Phong Phi Vân vừa mới ăn viên Tứ Phẩm Cổ Tu Đan vào xong, mới nghe được Tửu Nhục hòa thượng nói tiếp theo như vậy thì lập tức thiếu chút nữa trực tiếp tức tối đến hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà hắn đúng là vẫn còn không có ngất xỉu đi, chỉ là hung hăng đạp hai cái trên cái đầu bóng lưỡng của Tửu Nhục hòa thượng, lúc này mới cùng Phong Tiên Tuyết đi ra khỏi Phật tháp, vội vàng chạy về hướng đến Hoàng Nê Cổ Tỉnh.
Thời gian chỉ có nửa canh giờ, mỗi một giây đều có vẻ vô cùng trân quý, căn bản không thể lãng phí nổi.
Sau cơn mưa không khí trên Kính Hoàn Sơn có vẻ đặc biệt trong lành, có một chiếc cầu vồng kéo dài vắt ngang qua trời cao, trên đó có sương trắng vờn quanh trông thật hấp dẫn khá giống như một chiếc cầu tiên.
Ngoài núi, có vô số phi cầm với hình thù kỳ lạ tụ tập. Có xe đồng do Cổ Thú kéo dừng ở trên đường Cổ Đạo, có ngàn vạn tu tiên giả đứng ở trên bình nguyên hoang vu nhìn ra dãy núi xa xa.
Đây là cảnh tượng náo nhiệt phi phàm, vô số đệ tử tiên môn tụ tập, tuấn nam mỹ nữ rất nhiều. Mỗi một người đều quần áo lộng lẫy, trên người mang theo linh khí, liền như một dịp tiên nhân tụ họp.
Xa xa, Kính Hoàn Sơn đang rung động mãnh liệt, một cơn đất rung lan tới kéo dài đi ra ngoài. Nó rộng chừng hai thước, nhưng lại đang không ngừng mở rộng, tựa hồ sẽ làm cho cả dãy núi đều chấn động đến sụp đổ.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!
Cự Kình công phạt có uy lực thật sự quá cường đại. Một đạo kiếm khí xuyên qua dãy núi bay thẳng ra, đâm tới tầng mây thẳng hướng trời xanh.
- Xem ra nếu muốn đục nước béo cò, nhặt nhạnh vài món thần bảo là không có khả năng. Nay có nhân vật cấp bậc Cự Kình tọa trấn, chúng ta là những nhân vật nho nhỏ chỉ còn có việc đứng xem náo nhiệt.
Một vị đệ tử môn phái nhỏ thở dài nói.
- Có lẽ lui xa một chút đi. Mấy vị Cự Kình đồng thời ra tay xuất thủ, rất có thể sẽ đánh sụp đổ Kính Hoàn Sơn. Đến lúc đó lực đánh vào chỉ sợ có thể khiến cho tu sĩ thấp hơn cảnh giới Tiên Căn đều bị nện đến chia năm xẻ bảy.
Một người trung niên thần sắc lo lắng hiện rõ trên mặt. Hắn vừa nói dứt lời, thì từ xa xa liền truyền đến một tràng tiếng nổ như trời long đất lở.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Sáu đạo lực lượng đáng sợ vọt ra từ lòng đất. Có kiếm khí, có Hỏa Vân, có Cự Quyền, có Ngũ Hành tương thông. Những lực lượng này đồng thời bùng phát dữ dội, khiến cho trên những vết nứt trên mặt đất càng ngày càng nhiều, càng ngày càng rộng.
Rắc!
Núi cao sụp đổ, vô số đất đá lăn xuống, làm cho xứ sở mấy chục dặm chung quanh đều bị chôn vùi. Có tu sĩ không còn kịp chạy trốn, bị tảng đá lớn cao trăm thước đè xuống, bị nện chết nhăn răng.
Một màn này thật sự rất rung động, cả một khối núi đều sụp đổ, đào ra một cái hố sâu thật lớn, biến thành một khe núi nhân tạo.
Khe núi sâu đến mấy trăm thước, phía dưới khí đen mờ mịt, vô số thông đạo đan xen vào nhau, âm thanh chiến đấu liền như trống thần đang vang rền.
Di chỉ Thương Sinh Tự lộ ra mặt đất, đứng ở trên núi xa xa có khả năng nhìn thấy trong Phật tháp và những tòa đền đài của Thần Miếu.
Những Phật tháp và phật điện đều đã bị chôn trong lòng đất hơn một ngàn năm, hiện tại rốt cục lại xuất hiện ở giữa thế gian loài nguời. Chỉ có điều là huy hoàng quá khứ đều đã biến mất, còn lại đều là cảnh tang thương và đổ nát.
Phật điện xanh vàng rực rỡ đã lờ mờ xỉn màu, rất nhiều nơi đều đã rách nát, những pho tượng Phật bằng vàng ròng cũng bị tro bụi bao trùm, biến thành một pho giống như nặn bằng bùn đất. Mà ngay cả những pho tượng đồng thật lớn này đều phủ đầy gỉ đồng màu xanh, sinh ra lớp tro bụi màu xám.
Vốn là những cao tăng đắc đạo, nay lại biến thành những khối xác ướp cổ hư thối, nay thì xảy ra thi biến. Có cái vẫn còn ngồi ở trong miếu thờ niệm kinh tụng phật, có cái thì hung ác khủng bố ngửa mặt lên trời rống to, phảng phất muốn xông đi ra ngoài ăn thịt người.
Nhưng mà những thứ này hiện tại đều không phải trọng điểm, tiêu điểm của mọi người đều tụ tập ở tại một chỗ bên miệng Hoàng Nê Cổ Tỉnh kia, nơi đó đang lúc phát sinh cuộc chiến đấu làm kinh động lòng người.
Sáu vị Cự Kình liên thủ công kích, vô số lằn ngang dọc bay ngang trời mà qua!
Không ai có thể thấy rõ bóng dáng của những vị cấp bậc Cự Kình này, tốc độ của bọn họ thật sự quá nhanh, đầy trời đều là bóng người. Trông thật giống như căn bản là không chỉ có sáu người, mà là sáu trăm cá nhân đang vây quanh Hoàng Nê Cổ Tỉnh để đại chiến.
- Nữ nhân đẹp quá!
Công tử Vô Hà đứng ở trên ngọn núi xa xôi, ánh mắt chăm chú tập trung vào trên người Tiêu Nặc Lan.
Một khối nữ thi, mặc dù còn chưa sống lại, nhưng mà vẻ đẹp của nàng lại đã làm kinh ngạc người đời. Một vị hồng nhan vô song lại bị sáu vị Cự Kình vây công, rất nhiều người đều là rõ ràng bất bình cho nàng.
Nhưng mà một số ít nhân sĩ hiểu rõ tình hình lại nhìn ra sự khủng bố của nữ thi kia. Trong thân thể ấy ẩn chứa sát khí vô biên vô tận. Một khi nàng sống lại, nhất định so sánh với hung ma giết người hàng loạt thì còn đáng sợ hơn gấp hàng chục lần.
Đây không phải mỹ nhân, đây là ma đầu.
- Tại sao lại cường đại như thế, sáu vị Cự Kình đều không thể công phá nổi một đạo hào quang kia. Ngược lại có người còn bị nữ thi kia phản kích, bị đánh cho bị thương, thiếu chút nữa bỏ mạng đạo tiêu.
Đông Phương Kính Thủy sắc mặt âu lo, từ rất xa nhìn về phương hướng Hoàng Nê Cổ Tỉnh. Hắn rất muốn xông lên cùng đại chiến một hồi. Nhưng mà lý trí nói cho hắn, loại cấp bậc chiến đấu này có lẽ không nên tham gia vào thì tốt hơn.
Hắn mặc dù cường đại, nhưng đem so cùng Cự Kình thì cũng vẫn còn có chênh lệch không nhỏ!
Đông Phương Kính Thủy vốn là đi tìm Phong Phi Vân tính sổ, nhưng mà hắn tìm vài lượt tại Kính Hoàn Sơn cũng không hề thấy bóng dáng của Phong Phi Vân, tiểu tử này chẳng lẽ đã đào tẩu ?
Đông Phương Kính Nguyệt cũng đứng ở một bên, xinh đẹp như tiên, yên lặng như thiếu nữ, mà cũng lại như một vị tiên tử.
Trong lòng nàng có một cảm giác kỳ quái, dẫu sao vẫn cảm giác được Phong Phi Vân đang nấp ở trong Thần Miếu kia. Cho nên ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối đều tìm kiếm ở trong những chiếc phật điện kia, muốn tìm ra hỗn đản kia.
- Lão gia hỏa này không ngờ lại đều bỗng nhiên xuất hiện, xem ra đều mơ ước hai kiện phật bảo chí cao vô thượng kia trong Thương Sinh Tự.
Nhị gia gia chính là đại nhân vật gia tộc Ngân Câu, tu vi sâu không lường được. Mà ngay cả các bậc tài năng nghịch thiên của Phong gia đều gọi lão là đại thánh hiền. Kỳ thật lão cũng là một vị tồn tại cấp bậc lão quái vật, biết một chút bí sử của Thương Sinh Tự.
Lão vẫn ngồi ở trên lưng sơn dương mà rít tẩu thuốc lá rời, thỉnh thoảng còn đập đập cái tẩu lên trên sừng dê, để hất tàn thuốc xuống trên mặt đất.
Con sơn dương kia trông gầy trơ xương, trông dáng vẻ nó cũng không có một chút nhanh nhẹn hoạt bát nào, thật giống như tùy thời đều sẽ bị lão già đè gục xuống.
- Hai kiện phật bảo nào cơ?
Đông Phương Kính Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
- Nạp Lan Phật Y và Phỉ Thúy Phật Châu.
- Hai món phật bảo này không ngờ lại thần kì như thế, cứ thế mà thu hút sáu đại nhân vật cấp bậc Cự Kình đều cùng chạy tới ?
Các tu sĩ cấp bậc cự phách khác đã rất ít xuất hiện đi lại. Cơ hồ mọi người đều đang bế quan tìm hiểu chí lý Tiên Đạo. Nếu mà không có báu vật tuyệt đối thì bọn họ sẽ không xuất thủ.
- Đây chính là điều khá khó lường. Một ngàn tám trăm năm trước, Thương Sinh Tự chính là đệ nhất thánh địa Phật Môn, lịch sử truyền thừa so sánh Thần Tấn Vương Triều còn phải lâu hơn. Thần Tấn Vương Triều còn chưa lập nước thì Thương Sinh Tự cũng đã tồn tại.
- Mỗi một vị trụ trì của Thương Sinh Tự đều là đại hiền giả trong Phật Môn Thần Tấn Vương Triều, tu vi đạt đến hiểu rõ Thiên Nhân. So sánh Cự Kình đều cường đại hơn. Mà Nạp Lan Phật Y chính là áo cà sa của trụ trì, trên bề mặt thấm đượm phật vận các đời trụ trì của Thương Sinh Tự nên đã sớm không phải một kiện phật y bình thường. Mỗi ngày đều được nghe cao tăng niệm Phật, tịnh hoá khí tức phật y, khiến cho phật y sinh ra ý thức của mình. Có lời đồn đại, tại một đêm sản sinh dông tố, Nạp Lan Phật Y đã bay ra từ trong Thương Sinh Tự, Độ Kiếp trong sấm chớp vang rền.
- Cái gì? Một kiện phật y mà lại Độ Kiếp? Cái này cũng quá khó có thể tin nổi !
Nghe tới chỗ này, Đông Phương Kính Thủy cũng không nén nổi giật mình la lên thành tiếng.
Thế này đã cao hơn lẽ thường, làm cho người ta không dám tin.
- Mà sự thực chính là như thế, sau khi Độ Kiếp Nạp Lan Phật Y càng thêm thần vận. Chỉ cần mặc vào phật y này thì cho dù Linh Khí cũng không thể gây tổn thương đến một sợi tóc của người mặc quần áo. Hơn nữa phật y này có thể trợ giúp người ta Ngộ Đạo, tốc độ tu luyện quả thực so sánh với ăn vào Linh Thảo đều phải nhanh hơn.
Lúc Nhị gia gia đang nói ra những lời này, trong lòng cũng là cảm khái vạn phần. Dù sao Nạp Lan Phật Y này thật sự là rất thần kì. Mỗi một chủng công năng đều có thể khiến cho Cự Kình đều phải điên cuồng theo.
- Thiên hạ lại còn có phật bảo kỳ diệu giống như thế này. Khó trách những Cự Kình này đều dường như nổi điên cướp đoạt đến vậy.
Đông Phương Kính Nguyệt khinh thường nhìn về phương hướng Thần Miếu. Kỳ thật trong lòng nàng làm sao không muốn thấy một lần phật bảo chí cao vô thượng này, thỏa mãn tò mò trong lòng.
Chỉ là chính nàng cũng không biết, kỳ thật Nạp Lan Phật Y thì nàng cũng sớm đã nhìn thấy. Lúc ấy nó đang mặc trên người Phong Phi Vân.
- Tuy vậy, tuy rằng Nạp Lan Phật Y mặc dù thần kì, nhưng mà giữa các báu vật lạ kì trong thế gian loài nguời, theo lời đồn đại thì nó so cùng Phỉ Thúy Phật Châu lại vẫn còn kém một cấp bậc.
Nhị gia gia nói.
- Còn có phật bảo so sánh Nạp Lan Phật Y càng thần kì hơn?
- Phỉ Thúy Phật Châu chính là theo lời đồn đại thật lâu thật lâu trước kia, có một người gọi là tiểu hòa thượng Thương Sinh đang uống nước bên bờ khe suối. Mà đúng lúc này một con tiên hạc từ trong mây bay bay tới, cũng hạ xuống bờ suối uống nước. Tiểu hòa thượng đã bao giờ nhìn thấy tiên hạc lớn như thế, liền cho là mình thấy Bồ Tát hiển linh. Hắn vội vàng quỳ gối bên bờ suối dập đầu chắp tay thi lễ. Mà con tiên hạc kia thật đúng là do một vị nữ Bồ Tát biến thành. Ngài ngồi ở trên phật liên ( đài sen), trên đỉnh đầu có Phật Hoàn ( vầng hào quang) vàng chói, đầy người đều là phật quang vàng rực, rất thần kì.
- Phỉ Thúy Phật Châu kia chính là nữ Bồ Tát giao cho tiểu hòa thượng đó?
Đông Phương Kính Nguyệt không nhịn được mở miệng.
- Đương nhiên không hề đơn giản. Nữ Bồ Tát kia cũng không hề nói một câu nào, chỉ là ở lại bên bờ suối kia chín ngày. Mà tiểu hòa thượng đã quì ở bên bờ suối chín ngày, đợi đến lúc ánh mặt trời khuất núi vào ngày thứ chín, nữ Bồ Tát rốt cục mở miệng nói. Vẻn vẹn chỉ nói một câu " Đạo tu kiếp nầy, phật tu kiếp sau. Kiếp nầy đã chết, kiếp sau thành Phật. Nhân quả luân hồi, muôn đời không tắc.
Vừa nói dứt lời, trên người Bồ Tát bốc lên nghiệp hỏa cháy lên hừng hực, phật thân lại thiêu đốt chín ngày trời mới dập tắt. Cuối cùng trên phật liên kết ra một viên hạt sen. Tiểu hòa thượng lấy hạt sen xuống, liền có Phỉ Thúy Phật Châu.
Nhị gia gia hoàn toàn chính là đang kể lại một câu chuyện thần thoại cổ xưa. Sau khi kể xong, mới hỏi:
- Các ngươi đoán tiểu hòa thượng kia là ai?
- Chẳng lẽ chính là hòa thượng Thương Sinh Tự?
Đông Phương Kính Nguyệt thắc mắc.
- Đúng phân nửa, tiểu hòa thượng kia chính là Lão Tổ tông Thương Sinh Tự, vị trụ trì Thương Sinh Tự đời thứ nhất. Đồn đại sau khi đắc đạo thành Phật, thì đã biến mất ở trong thiên địa.
Nhị gia gia nói.
Yên lặng hồi lâu, Đông Phương Kính Nguyệt mói nói:
- Nhị gia gia kể chuyện xưa cũng giống hệt như giảng giải khi còn bé !
- Đây không phải chuyện xưa, cái này là chân thật tồn tại. Ở trong rất nhiều điển tịch Phật Môn cũng có ghi chép, bằng không ngươi cho rằng mấy Lão gia hỏa bất tử kia lại không sợ chết để đại chiến cùng nữ thi. Bọn họ kỳ thật đều là muốn có được di bảo của Bồ Tát trong truyền thuyết kia. Có người suy đoán Phỉ Thúy Phật Châu kỳ thật chính là sinh mệnh Bồ Tát kéo dài. Bồ Tát kiếp sau nói không chừng sẽ thai nghén ra từ Phỉ Thúy Phật Châu. Một khi tìm hiểu được một chút phật lí của Bồ Tát trong đó, liền có thể lĩnh hội Tiên Đạo đại pháp, trở thành Tiên Đạo chí cường.
Nhị gia gia nói tích cực.
- Các ngươi nhìn... đây là ai?
Một đôi mắt hổ của Đông Phương Kính Thủy đột ngột xuất hai đạo tà quang, cả người đều thiếu chút nữa bay vọt lên, ngón tay của hắn chỉ về phương hướngThần Miếu.
Có người ở chỗ sâu trong Phật tháp đi ra từ Thần Miếu, rất nhiều người đều thấy được một màn này, làm cho họ đều kinh dị!
Trong Thần Miếu lại còn có người sống!
- Là Phong Phi Vân!
Đông Phương Kính Thủy khẽ kêu lên một tiếng, áo choàng đỏ tươi trên lưng tung bay.
Xa xa, một ngọn đèn Phật Chúc chiếu sáng cảnh đại môn Phật tháp bị đẩy ra, phát ra âm thanh "két kẹt", Phong Phi Vân dẫn đầu đi ra từ bên trong.
Gương mặt Phong Phi Vân với hàng lông mày lưỡi mác trông cực kì khí khái hào hùng. Quần áo trên người sạch sẽ chỉnh tề, trong vẻ tuấn tú hơn người mang theo một sự kín đáo, khí thế toàn thân bừng bừng mạnh mẽ trước nay chưa từng có, trong mơ hồ như thể đã dung hợp cùng đạo thiên địa.
Mỗi một động tác của hắn đều cực kì có quy luật, liền như một vị Cự Kình đã từng tu luyện mấy trăm năm.