Một con Thần lộc kéo cổ xe đồng tám bánh cứ như một bộ kỵ binh dũng mãnh chạy nhanh ra khỏi Tử Tiêu phủ thành, lao nhanh về hướng Tây Bắc làm cho những lá rụng bên vệ đường cả kinh mà bay cuốn lên.
Tiềm long đại chiến và Binh thư thiết quyển hội đang đến gần, mấy vị tài tuấn nghịch thiên đời thứ năm Phong gia kia dám chắc cũng sắp xuất thế, một khi những người này xuất hiện nhất định danh chấn thiên hạ.
Nếu ta muốn ở nơi này tỏa sáng một chút tài tuần nghịch thiên, mở ra một con đường mới, như vậy thì bây giờ nhất định phải nắm bắt thời gian để nâng cao tu vi.
Lần đi Kính Hoàn cổ sơn này cũng có vẻ vô cùng cấp bách!
Long Thạch trấn nằm ở cánh đồng hoang rộng lớn ở hướng Tây Bắc, gần với Kính Hoàn cổ sơn, đây chính là một trấn nhỏ duy nhất trong phạm vi mấy trăm dặm. Bởi vì trong Kính Hoàn cổ sơn có nhiều linh thạch, mạch khoáng nên sẽ lấy Long Thạch trấn làm trạm trung chuyển, vì vậy cái trấn nhỏ này mới khá nổi tiếng ở Tử Tiêu cổ thành.
Rất nhiều người tu luyện đều biết đến sự tồn tại của cái trấn nhỏ này.
Lúc Phong Phi Vân chạy tới Long Thạch trấn thì màn đêm đã buông xuống, bánh xe quay tròn theo con đường nhỏ vào trong trấn làm cho sự tĩnh mịch của trấn nhỏ bị phá vỡ.
- Khách gia đây là muốn đi Kính Hoàn cổ sơn? Bây giờ trời đã tối, trong núi rất không an toàn, nếu không đi ngay thì hay vào trạm dịch Bạch Mã của chúng tôi nghỉ ngơi một đêm, sáng mai rồi theo đoàn xe cùng lên đường, như vậy ngược lại an toàn không ít.
Cổ xe đồng Thần lộc mới vừa dừng hắn, một thằng nhỏ đội mũ chỏm đã vội vàng ra đón, cười cợt nhả nói.
Nhóm tuấn nam mỹ nữ giống như Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết thì thằng nhóc này gặp qua cũng không ít. Có vẻ họ đều là những con em của gia tộc đến đây đi tuần tra khu mỏ, hoặc là đến Kính Hoàn sơn rèn luyện, hay hoặc giả là một số đệ tử tiên môn đến trong thâm sơn sưu tầm dược vật và linh bảo.
Gặp phải khách nhân như vậy, đối phương đều khá hào phóng, bởi vì bọn họ cũng không thiếu tiền.
Phong Phi Vân liếc nhìn lại, liền đem toàn bộ trấn nhỏ nhìn thấu đến từng ngõ nhách, thậm chí có thể thấy được sơn lĩnh đen nghìn nghịt ở phương xa, có từng luồng gió âm hàn, mùi thơm thoang thoảng của tùng bách từ trong núi thổi tới làm cho người ta cảm thấy khoan khoái.
- Tiểu ca, tại sao buổi tối ở Long Thạch trấn lại lạnh tanh như vậy, ngay cả một ngọn đèn cũng không có?
Phong Phi Vân ngửi được một luồng khí tức không bình thường.
Lúc này mới vừa vào đêm, dù cho trấn nhỏ không thích tiếng động ồn ào, cũng không thể ngay cả một ngọn đèn dầu cũng không có.
Thằng nhóc kia hình như đã quá quen biết với loại chuyện quái dị này, đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói:
- Nghe nói gần đây gia tộc Ngân Câu đào được vật chẳng lành gì đó trong hầm mỏ.
Trong Kính Hoàn cổ sơn có rất nhiều hầm linh thạch, các đại gia tộc và tiên môn đều khai thách hầm mỏ ở trong núi, cùng nhau ở trong đó phân chia tài nguyên.
Kính Hoàn cổ sơn cũng giống như Tiên Sơn linh phủ vậy, dù sao cũng chính là chỗ chôn xương của những người tu tiên tuyệt hảo, mộ tổ tiên của mấy đại gia tộc trong Tử Tiêu cổ thành đều ở trong Kính Hoàn cổ sơn này.
Những hài cốt tu tiên giả, bởi vì nguyên nhân tu luyện, từ lâu đã khác hẳn với người thường, xảy ra dị biến tương đối lớn, loại biến hóa này được gọi là "Nhân biến"!
Nếu như sau khi chết chôn ở một chỗ đặc thù, những chỗ này sẽ sinh ra "Địa biến".
Lúc "Nhân biến" cùng "Địa biến" phát sinh cộng hưởng, vậy thì tử thi chôn trong lòng đất cũng sẽ phát sinh thay đổi, loại thay đổi này khá phức tạp, kết quả cuối cùng sinh ra cũng không giống nhau.
Như chết mà sống lại, cái này được gọi là "Sinh biến".
Như sẽ hóa thành huyết thi hung tàn, cái này được gọi là "Thi biến".
Như sẽ ngưng tụ linh khí xung quanh, biến đổi sinh thái khu vực, hình thành tuyệt địa hung sát, cái này được gọi là "Hung biến". ... ...
Dù sao thì biến hóa cũng có rất nhiều loại, mỗi một loại đều kinh hãi thế tục, giống như bảo địa Kính Hoàn cổ sơn vậy, đã phát sinh "Địa biến". Sau khi những lão tổ của gia tộc tu tiên chết già thì sẽ được chọn chôn cất ở những nơi thế này, hy vọng có thể mượn địa thế của nơi này để cho người chết được sống lại.
Nhưng mà đã mấy ngàn năm trôi qua, người chết sống lại ít lại càng ít, ngược lại thì ác thi hung quái xuất hiện nhiều không kể xiết.
Trong vòng tám trăm dặm xung quanh Kính Hoàn cổ sơn từ trước tới nay chưa hề được yên ổn, coi như là ban ngày, ở trong rừng gặp một vị lão thi đang chơi cờ, như vậy cũng hoàn toàn có khả năng.
- Điều chẳng lành gì vậy?
Lòng hiếu kỳ của Phong Phi Vân lại dâng lên.
Thằng nhóc kia hình như có chút kiêng kị nên cũng không muốn nhiều lời, nhưng mà sau khi Phong Phi Vân ném một đồng tiền vàng cho hắn, hắn lại không có một chút cữ kiêng nào.
- Mấy ngày gần đây, nghe nói trong hầm mỏ gia tộc Ngân Câu đào được một khuông huyết nê, cũng trong ngày hôm đó có mấy người chẳng biết tại sao lại bỏ mạng. Không còn có người nào dám động thủ tiếp tục đào mỏ, cho đến vài ngày sau có một đại nhân vật của gia tộc Ngân Câu từ trong Tử Tiêu phủ thành chạy tới thì hầm mỏ mới tiếp tục được đào, còn về sau này đào được cái gì ... thì không biết được.
Thằng nhóc kia hết sức cẩn thận, có nhiều chuyện không dám nói ra, sợ phải chọc tới thứ chẳng lành gì đó.
Hoa lạp!
Phong Phi Vân lại móc ra một nắm đồng tiền vàng bỏ vào trong tay của hắn.
Thằng nhóc kia mừng rỡ, nghĩ thầm bây giờ đã gặp được một kim chủ, tiếp tục nói:
- Ta có một vị anh bà con ở phương xa, làm việc thống kê ở trong hầm mỏ, nghe hắn nói ngày hôm qua ở trong hầm mỏ đào ra được một tòa cổ di chỉ, hình như chính là một tòa miếu thờ được chôn cất trong lòng đất mấy ngàn năm trước, trong miếu thờ có chôn cất rất nhiều thi thể cổ tăng, những thi thể này xảy ra hung biến, hàng đêm niệm kinh hồi lâu không dứt.
- Đến lúc trời tối, trăng hiện ra thì những cổ tăng chết đi này vậy mà lại trở nên điên cuồng dị thường, có gào thét, có tiếng rống to hung ác, có ngửa mặt lên trời thét dài, có người đoán bọn họ đều là những tăng nhân chết oan, oán khí trong lòng qua mấy ngàn năm cũng không thay đổi.
Nghe loại chuyện quỷ dị như vậy, Phong Tiên Tuyết đã sớm bị dọa sợ đến sắc mặt tái xanh, vóc người lanh lợi đáng yêu không tự chủ được mà nhẹ nhàng xích lại gần Phong Phi Vân.
Phông Phi Vân không sợ nhất chính là người chết, nói:
- Cho dù là như thế thì những cổ tăng kia cũng còn bị kẹt ở trong hầm mỏ, người của trấn Long Thạch cũng không có lý do gì sợ hãi mới phải?
Thằng nhóc kia hình như cũng sinh ra mấy phần sợ hãi, nói:
- Trước đây thì đại nhân vật của gia tộc Ngân Câu cũng đã liên thủ phong bế hầm mỏ lại, nhưng nghe dượng họ của ta nói là trước khi phong ấn hầm mỏ lại thì đã có ba vị cổ thi tăng nhân từ bên trong chạy ra ngoài, bây giờ cũng không ai biết bọn họ ở nơi nào, dự là đã chạy tới Long Thạch trấn cũng không chừng.
Ngao!
Một tiếng sói tru ở sơn lĩnh đằng xa vọng tới, vang dội cả bầu trời đêm, mang theo mấy phần sát khí trang nghiêm.
Tuy là tu vi Phong Tiên Tuyết không tầm thường nhưng đích thực là rất nhát gan, lúc này đã không nhịn được mà kéo cổ tay của Phong Phi Vân lại, đem cả cái đầu thiếu chút nữa đã chôn vùi trên bả vai của hắn.
Phong Phi Vân sờ sờ cằm, nói:
- Không phải là anh họ bà con xa của ngươi hay sao?
Thằng nhóc kia hơi sửng sốt, tiếp theo đó lúng túng cười một tiếng:
- Thật ra thì dượng họ với anh bà con xa của ta đều làm việc ở trong hầm mỏ!
Phong Phi Vân cũng không quản những lời này là thật hay không, hay là thủ đoạn mời chào khách của thằng nhóc này, nhưng mà lúc này quả thực trời đã không còn sớm nữa, vả lại hắn cũng chưa quen thuộc Kính Hoàn cổ sơn, bây giờ đi vào núi thì coi như hắn dám đi, Phong Tiên Tuyết cũng tuyệt đối không dám đi.
Vậy thì tạm thời bây giờ cứ ở lại trấn Long Thạch thêm một đem, chỉ hy vọng Đỗ Thủ Cao và tên yêu nam kia không nhanh như vậy mà đã đuổi theo kịp.
Trạm dịch Bạch Mã chính là một trong ba nhà trạm dịch ở trên trấn Long Thạch, tuy là không nguy nga tráng lệ nhưng cũng coi là yên tĩnh rộng rãi.
Sau khi thằng nhóc này dẫn hai người Phong Phi Vân vào trong trạm dịch thì liền vội vàng đóng cửa chính lại, đồng thời lấy chốt cài bằng sắt khóa trên cánh cửa, hình như thực sự sợ hãi những cổ thi tăng nhân kia đêm hôm sẽ âm thầm đi vào.
Bên ngoài trạm dịch tuy là một màu đen nhánh nhưng bên trong lại thắp sáng bằng một ngọn đèn Thanh Đồng, chỉ là bởi vì cửa sổ được tấm ván gỗ đóng lại, khe cửa bị vụn gỗ lấp kín cho nên ở bên nòoài không nhìn thấy ánh sáng được.
Thấy thế này, làm cho Phong Phi Vân vốn có nghi ngờ ở trong lòng lại tin được mấy phần.
Tuy là trời đã tối, nhưng trong trạm dịch cũng không thiếu khách nhân, những người này mang theo bên người rất nhiều linh khí, phần lớn tu vi đều dừng lại ở linh dẫn sơ kỳ, dù như vậy thì những võ giả bình thường cũng không thể sánh bằng.
- Tuy là Kính Hoàn cổ sơn rất nhiều chỗ quỷ dị, hơn nửa lại nguy hiểm đáng sợ vô cùng nhưng mà bên trong lại giấu không ít dược liệu hiếm có, vận khí tốt thậm chí có thể nhặt được luyện khí khoáng thạch. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, hằng năm đều đặc biệt có tu sĩ từ bốn phương tám hướng chạy tới Kính Hoàn cổ sơn, phần lớn những người này đều qua đêm ở trạm dịch Bạch Mã của chúng tôi. Cho nên khách quan người có thể yên tâm, nơi này của chúng tôi tuyệt đối không phải hắc điếm, tính mệnh và tài sản đều được bảo đảm.
Thằng nhóc kia cúi đầu khom lưng nói với phong Phi Vân.
- Đó cũng không chắc chắn, ta làm sao cứ có cảm giác có ánh mắt bất thiện phóng tới đây thế?
Phong Phi Vân hỏi.
Lúc Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết đi vào trạm dịch Bạch Mã cũng đã thu hút ánh mắt của mọi người trong trạm dịch, tuy là loại tổ hợp tuấn nam nỹ nữ như vậy thấy cũng không ít nhưng thiếu nữ đẹp như Phong Tiên Tuyết lại rất hiếm thấy, điều này làm cho tinh thần của những khổ tu giả quanh năm sống với việc liếm máu trên lưỡi đao đều bị kích động.
Tại trấn nhỏ ngoài núi này, chính là nơi núi cao cách xa hoàng đế, dù cho làm ra những chuyện trái với thông lệ thì cũng không có ai quản được, mấy người đàn ông vạm vỡ râu ria lồm xồm kia căn bản không che giấu được thú tính trong ánh mắt, liếm liếm môi, đã bắt đầu nóng lòng muốn thử.
Như vậy cũng giống như một con sói chưa từng trải qua mùa đông vậy, đột nhiên nhìn thấy một con dê con thơm phức, loại dụ dỗ này căn bản không phải lý trí có thể khống chế được.
Tiểu nha đầu Phong Tiên Tuyết này bây giờ càng giả bộ là người nhát gan, đáng thương, cố ý thè lưỡi thật đáng yêu, nhút nhát đi sau lưng Phong Phi Vân, thật giống như rất sợ tiếp xúc với những người hung ác này vậy.
Đừng nói là những tu sĩ trong trạm dịch này, ngay cả Phong Phi Vân cũng bị nàng làm cho toàn thân phát hỏa, nếu không phải biết rõ bản tính của nàng thì đoán chừng cũng đem nàng trở thành nàng Laury ngây thơ rồi, mang nàng tới một nơi không người để cho nàng xem đại kim ngư một chút.