Phong thiếu gia mất tích ba ngày liên tiếp không có một chút tin tức, thành chủ đại nhân không ngừng phát ra ba đạo công văn bắt buộc những huyện nha xung quanh giúp đỡ tìm kiếm nhưng lại không có một chút tin tức hữu dụng nào.
Phong thiếu gia giống như bốc hơi trong nhân gian vậy.
Người cao hứng nhất trong chuyện này chính là Phong Tùy Vũ!
Hôm nay đầu hắn đội khăn lông vũ, tay cầm một một cây quạt giấy bằng cây đàn hương, nhàn hạ ngắm hoa trong sân nhà.
- Đại thiếu gia, tên tiểu tử Phong Phi Vân này phong mang tất lộ, nhất định là chọc phải người không nên chọc nên bị người ta giết rồi.
Một tên hầu rất cung kính đứng bên cạnh, mang trên mặt nụ cười ma quái.
Phong Tùy Vũ không lộ thanh sắc, cầm hoa mà nói:
- Phong Phi Vân! Kha Kha! Hắn mất tích cũng rất tốt, cũng bớt cho ta phải tự mình động thủ.
Từ sau khi Phong Phi Vân dẫn thành vệ quân đi tiêu diệt Ưng trảo bang thì Phong Tùy Vũ cảm thấy một mối uy hiếp rất lớn, nếu không nhanh diệt trừ Phong Phi Vân thì hắn ngày đêm ăn ngủ không ngon.
Nhưng cũng không người nào ngờ tới được tên tiểu tử Phong Phi Vân lại có thể đột nhiên mất tích, thật giống như biến mất trong thế gian vậy, Phong Tùy Vũ muốn chính là cái kết quả này, trong lòng tự nhiên sảng khoái hết sức, hắn cho rằng ông trời cũng giúp hắn rất nhiều.
- Đại ca, hôm nay thật hào hứng há! Ngươi đang cười cái gì vậy?
Phong Phi Vân từ bên ngoài cửa chính nghênh ngang đi vào, mang trên mặt nụ cười vui vẻ.
Phong Tùy Vũ nghe được giọng nói này cũng là không cười nổi nữa, hắn liền xoay người lại đúng lúc nhìn thấy Phong Phi Vân đang đi tới trước mặt hắn.
- Phi Vân, mấy ngày nay ngươi đi đâu thế, ta và nghĩa phụ đều rất lo lắng cho ngươi.
Tuy là trong lòng Phong Tùy Vũ cảm thấy chán nản nhưng hắn đã rất nhanh khống chế được tâm tình của mình, trên mặt hiện ra một nụ cười thân thiện.
- Việc này ... à, ta chỉ là đi ra ngoài dạo chơi một vòng thôi, đúng rồi, phụ thân đang ở đâu vậy, ta có chuyện gấp muốn tìm cha.
Phong Phi Vân nói.
- Nghĩa phụ đang ở trong đại sảnh đàm luận chuyện chính sự với một vị khách quý, có lẽ ngươi đừng đi quấy rầy bọn họ.
Phong Tùy Vũ chăm chú nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, trên mặt càng lúc càng trở nên ngưng trọng, dù sao hắn cũng cảm thấy lần trở về này Phong Phi Vân có chút không giống trước nữa, làm cho hắn cảm thấy rất thâm sâu khó lường.
Một người hỗn cật ăn chơi trác táng chờ chết thì làm sao có thể trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà có phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất chứ, lẽ nào hắn gặp phải tiên vận nào đó?
Loại chuyện gặp phải tiên vận này cũng không phải là không có, nhưng lại hết sức xa vời, chỉ có người có số kiếp lớn mới có thể gặp phải tiên vận, một bước xung thiên.
Phong Tùy Vũ hiển nhiên không tin Phong Phi Vân gặp phải tiên vận, vì vậy dự định thử hắn một lần, dò xét xem rốt cuộc hắn có bao nhiêu cân lượng.
Trong lòng Phong Phi Vân lo lắng không yên khi nghĩ đến bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt kia sẽ truy sát đến thành Linh Châu, trong lòng rất vội vã nên đâu thèm để ý đến nhiều như vậy chứ, thắng hướng về đại sảnh mà đi tới.
Phong Tùy Vũ nhìn theo bóng lưng của Phong Phi Vân, ngón tay ngắt lấy một cánh hoa màu trắng rồi lén vận linh khí lên trên cánh hoa, cánh hoa vốn có màu trắng tức khắc liền bị đắp lên bởi một ánh sáng màu xám xanh.
"Vèo!"
Cánh hoa này đang lúc bay ra từ trong ngón tay của Phong Tùy Vũ vậy mà không có một dấu hiệu nào lại hóa thành một đường cong xinh đẹp đâm thẳng vào mạch huyệt tích lương (mạch nằm ở ngay sống lưng) sau lưng Phong Phi Vân.
Đến nay Phong Tùy Vũ đã ở cảnh giới linh dẫn đỉnh phong, nói về tu vi cũng xem như nổi bật, với âm mưu nho nhỏ này của hắn thì hắn tự tin sẽ không bị Phong Phi Vân phát hiện.
"Ba!"
Linh khí trên cánh hoa này hóa thành một luồng toa tử xâm nhập thẳng vào mạch huyệt tích lương của Phong Phi Vân rồi sau đó dần dần mất tích.
Ánh mắt Phong Tùy Vũ từ đầu tới cuối đều tập trung ở trên cánh hoa, mãi đến khi linh khí trùng nhập vào mạch huyệt tích lương của Phong Phi Vân thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cười thầm:
"Xem ra là ta đã quá đa nghi, tiểu tử này cũng chỉ như vậy thôi, bị người ta dùng linh khí đả nhập vào trong mạch huyệt tích lương thì tu vi kiếp này cũng sẽ không thể nào tiến lên một một bước nữa, cả đời sẽ dậm chân tại chỗ, chỉ ở cảnh giới linh dẫn sơ kỳ mà thôi."
Phong Tùy Vũ cho rằng cảnh giới của Phong Phi Vân vẫn là linh dẫn sơ kỳ như trước, lại không biết trong mấy ngày qua Phong Phi Vân đã kỳ ngộ liên tiếp, đã sớm đột phá đến cảnh giới tiên căn, bây giờ dù cho là Phong Vạn Bằng cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, còn loại cấp bậc tu vi như Phong Tùy Vũ thì hắn chỉ cần một cái tát là đập Vũ chết tươi.
Chuyện mờ ám của Phong Tùy Vũ hiển nhiên là Phong Phi Vân cảm giác được, nhưng mà hắn lại không dừng chân, chẳng qua là khóe miệng hơi nhếch lên một tí, âm thầm vận chuyển huyết khí trong cơ thể, trong nháy mắt liền làm cho linh khí Phong Tùy Vũ đả nhập vào mạch huyệt tích lương bị trùng tán, bức xuất ra ngoài cơ thể.
"Tiểu tử này ám chiêu không ít, phải tìm một thời điểm thật tốt để so chiêu với mới được."
Phong Phi Vân rảo bước mà đi, cũng không thông báo cho ai liền xông thẳng vào trong đại đường, bất cứ lúc nào bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt cũng có thể sẽ truy sát tới nên Phong Phi Vân cũng không có nhiều thời gian chờ đợi như vậy.
- Phụ thân, Phi Vân có chuyện quan trọng cầu kiến.
Lúc Phong Phi Vân đang nói ra lời này thì đã chạy tới giữa đại đường, ngẩng đầu nhìn lại thì trong đại đường ngoại trừ Phong Vạn Bằng thì còn có một vị trung niên khác.
Vị trung niên này ước chừng ngoài bốn mươi, da dẻ hơi ngăm đen nhưng lại không mất đi sự nho nhã, hắn là một người rất ý tứ, trên mặt ngay cả một cọng râu cũng không có, tu kiến nhìn có vẻ hết sức quang khiết, y phục trên người cũng hết sức chỉnh tề, đây hiển nhiên là một vị dòng dõi quý tộc có cuộc sống an nhàn sung sướng.
Ngoại trừ Phong Vạn Bằng cùng với vị trung niên này thì Cát quân sư cùng với Lưu quản gia cũng chia ra ngồi ở hai bên, bọn họ nhìn thấy Phong Phi Vân xông vào trong đại đường thì không những không nổi giận mà ngược lại lại lộ ra vẻ vui mừng.
Người có thể bình yên vô sự quay về là tốt rồi!
Sắc mặt Phong Vạn Bằng nghiêm túc nhưng trong lòng cũng có chút vui mừng, nói:
- Phi Vân, mấy ngày nay con đi đâu vậy?
Phong Phi Vân hiển nhiên không thể nào nói cho bọn họ biết hắn đã đắc tội với đại nhân vật của gia tộc Ngân Câu, bằng không những người này sẽ bị dọa đến không thể không ngã nhào.
- Hồi bẩm phụ thân, mấy ngày nay con đều bế quan khổ luyện nghiên cứu binh pháp thao lược, tích cực chuẩn bị cho Binh thư thiết hội trong vài hôm nữa, hy vọng có thể bộc lộ tài năng trong đại hội để cho phụ thân dược hãnh diện.
Phong Phi Vân chắp tay cung kính nói.
Vị trung niên kia từ đầu tới cuối đều quan sát Phong Phi Vân, thấy hắn bình tĩnh trả lời, lúc nói chuyện thì đúng mực, không kiềm được bèn gật đầu cười nói:
- Không nghĩ tới ba năm không gặp mà đứa nhỏ Phi Vân này vậy mà trở nên tiến bộ như vậy. Tuổi trẻ mà đã xin quân lệnh san bằng Ưng trảo bang, bây giờ ngay cả Cửu thái gia cũng đã biết chuyện này, ở trước mặt ta mà một mực khen ngợi người nhân tài này. Nếu như vào ba năm trước đây thì chỉ sợ dù có đánh chết ta, ta cũng không tin nó có thể có được thành tựu như ngày hôm nay.
Gia gia của Phong Phi Vân có hết thảy ba người con trai, Phong Vạn Bằng là nhỏ tuổi nhất, đứng thứ ba.
Vị trung niên này chính là anh em ruột của Phong Vạn Bằng, tên là Phong Vạn Lý, cũng là nhị bá của Phong Phi Vân.
Phong Vạn Lý cũng là một vị có thiên tư không tầm thường, là một nhân kiệt, hai mươi năm trước ở tại cuộc thi Tiềm long đại chiến của Phong gia, hắn đã lọt vào top 50, hiện nay đang đóng giữ ở Phong gia bản bộ, ngồi lên vị trí nghị trượng của Phong gia, coi như là có chút thành tựu.
Quan hệ của Phong Vạn Lý và Phong Vạn Bằng rất thân thiết, thường xuyên làm khách mà đến thành Linh Châu, coi như là từ bé đã thấy Phong Phi Vân lớn lên như thế nào nên hiển nhiên hiểu rõ tên tiểu tử này là loại người gì, là xa hoa dâm đãng, ăn chơi đần độn hay gì gì nữa. Trước đây cho tới bây giờ hầu như không coi trọng Phi Vân nhưng lúc này đây Phong Phi Vân lại làm cho hắn hiểu biết được một loại cảm giác mới, thật giống như một người đã thay đổi vậy.
Chẳng lẽ tiểu tử này thực sự đã lãnh tử hồi đầu, có thể trở thành một nhân tài?
Phong Phi Vân cười nói:
- Nhị bá đây là đang khen con hay đang làm tổn thương con đấy?
Phong Vạn Lý lắc đầu cười:
- Nếu thật là con thành công thì ta dĩ nhiên sẽ khen con, nhưng nếu như con chỉ là một người đần độn thì dù cho ta không mắng con cũng sợ là con nhà đầu nhà ta cũng sẽ mắng chết con thôi.
- Tiên Tuyết muội muội?
Phong Phi Vân nhớ tới con nha đầu ấy, đầu cảm thấy đau nhức.
Phong Tiên Tuyết chính là con gái nuôi của Phong Vạn Lý, cũng là em họ nuôi của Phong Phi Vân, chỉ nhỏ hơn so với Phong Phi Vân ba ngày tuổi mà thôi, từ nhỏ bọn họ đã luôn chơi đùa với nhau, có thể nói là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ chơi với nhau rất vô tư hồn nhiên nhưng mà từ lúc Phong Phi Vân biến thành một đứa trẻ hư, nhân phẩm tồi tệ thì Phong Vạn Lý không cho Phong Tiên Tuyết được quá gần gũi với Phong Phi Vân.
Mặc dù sau đó cũng có gặp mấy lần nhưng mỗi lần Phong Phi Vân đều bị Phong Tiên Tuyết mắng chưởi muống học máu, thậm chí có lần sau khi Phong Tiên Tuyết nghe nói Phong Phi Vân cưỡng đoạt dân nữ thì liền ra tay đánh hắn một trận tàn nhẫn làm cho xương toàn thân hắn bị gãy, nửa tháng không xuống giường được.
Từ đó về sau Phong Tiên Tuyết đối với người anh họ nuôi Phong Phi Vân này hoàn toàn thất vọng, cũng không tới thành Linh Châu nữa, xem như là đoạn tuyệt qua lại.
Phong Vạn Lý cười nói:
- Phi Vân, bây giờ con cũng nên cẩn thận khi đến Tử Tiêu cổ thành nha, mấy năm nay Tiên Tuyết đã được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, đã luyện đến tầng thứ tư của "Đại phong kình", đạt tới cảnh giới tiên căn sơ kỳ, trong lớp tiểu bối đời thứ năm ở Phong gia thì nó được coi như là một trong những nhân vật làm mưa làm gió đó. Hơn nữa trước khi ta đến thành Linh Châu thì nó cũng đã nói là nếu như con dám đi đến Tử Tiêu cổ thành thì nó sẽ lần nữa đánh gãy xương chân của con.
Phong Vạn Lý lúc nói đến tu vi của Phong Tiên Tuyết thì có vẻ vô cùng kiêu ngạo, dù sao hắn bây giờ cũng đã đạt đến cảnh giới tiên căn trung kỳ, mà tuổi Phong Tiên Tuyết còn trẻ lại đạt tới tiên căn sơ kỳ, với tu vi trên thì đã bỏ rơi cha con Phong Vạn Bằng ở sau lưng một khoản rất xa rồi, đây chính chuyện hết sức đáng để đắc ý.
Trái lại, sắc mặt Phong Vạn Bằng lúc này lại rất khó coi, lúc đầu hắn cho rằng thiên phú của Phong Tùy Vũ đã đủ cao, đủ để một mình đảm đương một nhiệm vụ nhưng lại không ngờ thiên phú của Phong Tiên Tuyết lại đánh sợ như thế, vậy mà đã đột phá cảnh giới tiên căn.
Một là linh dẫn đỉnh phong, một là tiên căn sơ kỳ, hoàn toàn không cách nào so sánh được.
Phong Phi Vân cũng không quan tâm, cười nói:
- Tử Tiêu cổ thành con cũng không phải là không thể đi, nếu như nàng thật muốn đánh gãy chân của con thì con cũng chỉ đành nhận mà thôi.
Phong Vạn Lý thấy Phong Phi Vân ung dung thản nhiên như vậy, không khỏi dụi dụi con mắt lần nữa, nói:
- Lẽ nào con không muốn biết tại sao nó lại nói những lời như vậy?
Phong Phi Vân nói:
- Đúng vậy! Tuy là cô ấy hận con thấu xương, nhưng cũng không thể có cái đạo lý vô duyên vô cớ lại muốn đánh gãy chân của con.
Phong Vạn Lý đối mặt với Phong Vạn Bằng cười nói:
- Phi Vân, con hôm nay cũng coi như đã trưởng thành rồi, hơn nữa lại có dũng khí xin quân lệnh, lập chiến công, Cửu thái gia rất là xem trọng con, cảm thấy con đúng là niềm hy vọng của chúng ta. Chúng ta đã bàn bạc rồi, nếu như con có thể đạt được thành tựu trong Binh thư thiết quyển hội, biểu hiện toàn bộ tài hoa dồn nén trong người thì Cửu thái gia liền tự mình đứng ra chủ trì cho hôn lễ của con với Tiên Tuyết.
- Nam nhân nếu như sớm thành gia lập thất thì bao giờ cũng trưởng thành hơn rất nhiều. Phi Vân, cậu bây giờ cũng chưa ổn định, tâm khí lại nóng nảy thật sự là cần phải có người quản thật tốt mới được.
Lưu quản gia gật đầu cười nói.
Phong Vạn Bằng hiển nhiên đã đáp ứng chuyện này rồi, cười nói:
- Việc này cha đã cùng với Lưu quản gia bàn bạc qua, Phi Vân con có sự thông minh quyết đoán, chính là một người phù hợp để đi lên con đường nhân tài trí sư, nhưng mà thể chất lại không thích hợp tu luyện, đây chính là điểm yếu của con cho nên con cần phải có một người vợ tài đức, tu vi cao cường để giúp con. Chúng ta đã nhất trí cảm thấy tính tình con và Tiên Tuyết rất hợp nhau, nếu các con có thể kết thành vợ chồng thì chính là một văn một võ, quá thích hợp đi chứ.
Phong Phi Vân cảm thấy như trên bầu trời quang đãng vang lên một tiếng sét đánh làm đau nhói màng nhĩ của hắn, nói:
- Tính khí chúng con rất hợp nhau? Cô ấy muốn đánh gãy chân của con, cái này giải thích như thế nào đây?
Phong Phi Vân quả thật là dở khóc dở cười, hắn thực sự không nghĩ ra được mình với Phong Tiên Tuyết hợp nhau ở điểm nào.
Cả đám người Phong Vạn Bằng, Phong Vạn Lý, Lưu quả gia lúc này đều ho khan hai tiếng, vẻ mặt cũng trở nên cổ quái, hiển nhiên bọn họ đã sớm bị chuyện này làm cho bắt bí, mới vừa rồi chẳng qua cũng đã nói xong cả rồi, đã nói qua hết mọi chuyện thì dù cho Phong Phi Vân có đáp ứng hay không thì việc này cũng đã thành định cục rồi.