Với tu vi của Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết, tuy là vẫn chưa bay vút lên tận trời cao được nhưng mà muốn vượt qua vách đá thì lại không phải việc khó.
Địa mạo đồ văn phác thảo trên thẻ tre cùng với nơi này vô cùng giống nhau, mà vị trí của Thương sinh động phủ và đáy của sơn cốc cũng hết sức ăn khớp.
Sương mù trong sơn cốc dày đặc, trên ngoài mười thước vẫn là một mảng trắng xóa, bất cứ vật gì cũng không thấy được.
Trên mặt đất không có một ngọn cỏ, trên tảng đá thì nhuốm đầy máu, còn có vô số tàn binh đoạn kích làm cho người ta cảm thấy sát khí lan tràn.
- Đây rốt cuộc là nơi nào, chẳng lẽ là một tòa cổ chiến trường sao?
Phong Tiên Tuyết nhặt những đoạn kiếm gãy trên mặt đất lên, trên bề mặt chúng đều dính đầy rỉ sắt, tựa như một khối tro bùn đất màu đỏ.
Phong Phi Vân cầm lấy mảnh kiếm vụn đầy rỉ sắt lau chùi sạch sẽ, bên trong rỉ sắt lộ ra bạch quang tinh diệu, hình như vẫn còn từng dòng ấn ký điêu khắc cổ xưa, cũng không biết di vật này đã để lại bao nhiêu năm rồi.
- Đây là dùng Hoa bạch thần nham và Ngân sương cổ thiết chế tạo thành, một thanh kiếm vụn này vậy mà nặng đến mười hai cân, đây tuyệt đối là do một tay đại luyện khí sư luyện thành, không hề tầm thường!
Thị lực Phong Phi Vân thật khác thường, ngay cả chất liệu của vụn kiếm cũng nhìn thấy rất chuẩn.
Đại luyện khí sư thật sự vô cùng ít ỏi, mỗi một người đều là một bậc thầy luyện khí, bọn họ ra tay luyện chế khí mãnh và binh khí thì dù cho không phải là cấp bậc linh khí thù cũng tuyệt đối không thể là thứ tầm thường.
Một mảnh kiếm vụn nho nhỏ mà đã có nguồn gốc lớn như vậy, ở trên đất lại đầy rẫy tàn binh, chỉ sợ cũng không phải không có báu vật.
Phong Phi Vân lại nhặt từ dưới đất lên vài món tàn binh, trong đó có mũi trường thương, sừng đồng đỉnh, mảnh nhỏ cổ tháp, chuôi xích kính, ... những tàn binh này hầu như đều là bảo vật do đại luyện khí sư luyện thành, thậm chí có hai món còn là mảnh vụn của linh khí.
Ở nơi này rốt cuộc đã xảy một trận đấu đáng sợ đến thế nào mà ngay cả linh khí cũng bị đánh nát?
- Kỳ lạ, những binh khí này lưu lại ít nhất cũng đã nghìn năm, dù cho đã hỏng nhưng cũng tuyệt đối vô giá, tại sao những năm gần đây lại không có người nào đến nhặt chúng đi?
Phong Phi Vân ở gia tộc Ngân Câu mua được Xích long đoạn đao, đó chính là một món linh khí hỏng mà giá trị đã đạt đến ba ngàn mai kim tệ, như vậy có thể thấy được những tàn binh trên đất này có giá trị cao thế nào.
Phong Tiên Tuyết trầm ngâm chốc lát, nói:
- Thực sự là có chút kỳ quái, với tính cách Phong Vũ, nếu như thật sự đi đến tòa thâm cốc này thì tuyệt đối không thể nào không mang những tàn binh này đi.
"Đát đát!"
Trong sương trắng truyền tới một hồi thanh âm ngổn ngang, hình như có tiếng bước chân của ai đó, hoặc như là tiếng chân của mãnh thú, thậm chí giống như có bò sát đang bò trên mặt đất.
Một luồng hàn khí dâng lên!
- Không hay rồi!
Phong Phi Vân một cước chợt đạp trên mặt đất, một đạo cự lãnh màu xanh từ dưới chân hắn truyền ra, lan tràn bốn phía xung quanh, chấn đắc toàn bộ binh khí trên mặt đất làm chúng bay lên.
Ầm!
Có một cái bóng màu đen bị đánh bay ngang qua, không rõ rốt cuộc đó là vật gì!
Lúc này trong sơn cốc lại khôi phục sự yên tĩnh, nhưng mà Phong Phi Vân lại không cách nào yên tâm, một cái bóng đen vừa rồi tuy là đã bị bức lui nhưng cũng chứng minh trong sơn cốc này quả thực tồn tại một loài sinh vật nào đó.
Rất có thể những người đã từng đến tòa sơn cốc này đều đã chết trong miệng của những loài sinh vật kia.
- Tu vi tiên căn sơ kỳ!
Đây vẫn là lần đầu tiên Phong Tiên Tuyết thật sự nhìn thấy Phong Phi Vân xuất thủ, có chút rất kinh ngạc thử quan sát hắn.
Phải biết rằng một năm trước nàng nhìn thấy Phong Phi Vân thì hắn còn không biết bất kỳ cách tu luyện nào, chỉ xa cách một năm vậy mà đã đạt đến tiên căn sơ kỳ, tốc độ tu luyện như vậy quả thực là chưa thấy chưa nghe bao giờ.
Nếu như là nàng biết rõ Phong Phi Vân thật ra chỉ tu luyện trong thời gian ba tháng, chỉ sợ không phải chỉ đơn giản kinh ngạc như thế này.
Chẳng lẽ dưới dáng vẻ phong lưu bất cần đời lại là một thiên tài tu tiên?
Trong lòng Phong Tiên Tuyết trở nên vui mừng một cách khó hiểu, nhưng mà nghĩ lại một chút, hắn có thiên phú tu tiên bao nhiêu thì tại sao mình lại vui mừng chứ? Bản lĩnh hắn càng lớn thì mai sau làm chuyện xấu cũng càng nhiều.
- Tiên căn sơ kỳ mà thôi, muội cũng đã đạt đến thần cơ trung kỳ, so với muội kém hơn bốn cảnh giới thì có gì hay ho đâu chứ.
Phong Phi Vân là từ trong nội tâm mà khâm phục nàng, tuổi còn nhỏ mà tu vi đã mạnh như thế, như vậy tuyệt đối không phải chỉ có thiên tư xuất sắc đơn giản như vậy, phía sau việc này không biết nàng còn phải chịu bao nhiêu đau khổ, bỏ ra không ít mồ hôi.
Có thể đạt đến cảnh giới linh dẫn, coi như là bước vào ngưỡng cửa tu tiên, đạt đến cảnh giới tiên căn, coi như là trở thành cao thủ một phương, mà người có thể bước lên cảnh giới thần cơ thì lại ít lại càng ít, chính là một người có sức mạnh bậc nhất trong gia tộc và tiên môn.
Tựa như một thế lực lớn như Phong gia vậy, một khi đạt đến cảnh giới thần cơ thì có thể phong làm trưởng lão, quyền lợi cực đại.
Phong Tiên Tuyết tuổi chỉ mười bốn nhưng lại có thể đạt được thần cơ trung kỳ, tu vi có thể so với một vị trưởng lão, thành tựu tương lai quả thực bất khả hạn lượng.
Phong Phi Vân bây giờ mới chỉ ở cảnh giới tiên căn sơ kỳ, dù cho sử dụng đặc thù "Bất tử phượng hoàng thân", hắn có thể vượt qua được một cảnh giới chiến đấu thì cũng đã tương đương với chiến lực tiên căn trung kỳ, nếu lại có thể tăng thêm thần uy linh khí, cố gắng lắm mới có thể chống chọi với một cường giả thần cơ sơ kỳ, nhưng tuyệt đói không phải là đối thủ ngang tài ngang sức với cường giả cảnh giới thần cơ sơ kỳ.
Huống chi mặc dù mang linh khí bên người nhưng hắn vẫn không thể tùy ý sử dụng nên chiến lực cũng giảm bớt rất nhiều.
- Đây đều là do từ nhỏ muội đã dùng linh dược để cải thiện thể chất nên mới có thể tu luyện nhanh như vậy. Nhưng mà huynh thì khác, huynh thông minh như vậy, hơn nữa thiên tư lại rất cao, chỉ cần bằng lòng nỗ lực thì tương lai nhất định có thể cao hơn muội, thậm chí có thể trở thành đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ ở Phong gia.
Phong Tiên Tuyết nghiêm túc nói, rất dễ nhận thấy nàng đối với Phong Phi Vân có kỳ vọng rất cao.
- Haha, tu vi còn chưa bằng một tiểu nha đầu như muội mà còn muốn làm đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ Phong gia sao? Chỉ sợ mấy người tài tuấn nghịch thiên kia của Phong gia cũng đã đạt tới cảnh giới thần cơ rồi, nếu muốn chiến thắng bọn họ sợ là không dễ dàng như vậy.
Phong Phi Vân cũng biết mình bắt đầu tu luyện thì phải kiên trì, nếu muốn đuổi kịp thậm chí vượt hơn những người này thì chỉ có thể dùng linh tuyền, nếu có thể lấy được một giọt linh tuyền, như vậy thì hắn liền có thể nắm chắc việc trong vòng ba ngày có thể đột phá đến cảnh giới tiên căn trung kỳ.
Điều quan trọng chính là một khi tu luyện thành công tầng thứ ba hoán huyết là có thể vượt qua được hai tiểu cảnh giới chiến đấu, với tiên căn đỉnh phong cũng có thể chống lại với trưởng lão thần cơ trung kỳ, nếu lại công thêm uy lực của linh khí thì cũng đủ để giết cường giả thần cơ đỉnh phong.
Nhưng mà linh tuyền với linh dược lại rất ít ỏi, vô giá, đừng nói là mười giọt, cho dù tìm được chỉ một giọt thù cũng đã là tiên duyên mạc đại rồi.
"Ùng ùng!"
Mặt đất bỗng nhiên chấn động kịch liệt, nứt ra một khe hở, phía dưới có vụ khí hắc sắc dâng trào, ngưng tụ thành từng đạo tựa như bóng hình quỷ vật.
Sự thay đổi này quả thực là quá bất ngờ, một con quỷ lưu lại trên lưng Phong Phi Vân một đường huyết trảo, vết thương biến thành màu đen, khói đặc bốc lên.
- Con quỷ này ở đâu ra vậy?
Phong Phi Vân vận Bất tử phượng hoàng thân, huyết khí toàn thân sôi trào lên, đem huyết dịch quỷ khí bị tấn công kia bức cho ra bên ngoài cơ thể.
Những con quỷ này nhanh chóng chạy như bay trong trời đất, lại đánh nhào tới, giương nanh múa vuốt thật là dọa người.
"Ầm!"
Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết cùng nhau xuất thủ, trên lòng bàn tay dụng xuất linh khí, đốt cháy Nhất muội nguyên hỏa, đánh ra hai đạo hỏa diễm tạo thành một bức tường ngăn cản những con quỷ kia lại.
"Ùng ùng!"
Cùng lúc đó khe nứt trên mặt đất lại càng lúc càng rộng ra, dưới nền đất khe nứt rộng đến nửa thước, đủ để nuốt chửng một người vào trong.
- Dưới khe nứt có cái gì đó!
Phong Tiên Tuyết nói.
- Đó là ... một tòa thạch đài, giống như một cái cửa vào động phủ, trên mặt còn có mấy huyết tự nữa, viết là ... Thương sinh dĩ tử, vạn vật dĩ tuyệt.
Thị lực Phong Phi Vân kinh người, tuy là khe nứt dưới đất có ánh sáng mờ mịt nhưng hắn cũng nhìn thấy được cửa vào của Thương sinh động phủ.
Thương sinh dĩ tử, vạn vật dĩ tuyệt.
Đó dĩ nhiên chính là Thương sinh động phủ!
Không ngờ Thương sinh động phủ vậy mà ở sâu dưới lòng đất, chỗ đó hình như nối liền với một cái linh mạch, bởi vì Phong Phi Vân cảm nhận được linh khí chấn động mãnh liệt, tựa như một dòng linh khí đại hà trong lòng đất tuôn ra vậy.
Lúc này trong sơn cốc cũng càng lúc càng không yên ả nữa, bóng những con quỷ kia càng lúc càng nhiều, phát ra tiếng kêu chói tai, tựa như ác quỷ đang khóc rống.
Hơn nữa những binh khí hư hỏng vốn đang nằm trên mặt đất giờ cũng đang từ từ bay lên, giống như bị một cánh tay vô hình nào đó nắm lấy, đồng thời còn hướng về tòa động phủ dưới lòng đất mà đánh tới.
Đây là do một sức mạnh vô hình lôi kéo bọn chúng, tự như muốn công phá một tòa phong ấn, đem thứ gì đó thả ra ngoài.
"Ùng ùng!"
Cửa vào động phủ ở sâu dưới lòng đất bị những tàn binh kia đụng phải nổ vang, tựa như từng tiếng sấm vang trời, ước chừng ngoài mười dặm cũng có thể nghe được tiếng vang, tương đối chấn động nhân tâm.
Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết lại ở rất gần nên bị những tiếng nổ này làm cho chấn đắc toàn thân, huyết khí sôi trào, suýt nữa cùng nhau phun ra một ngụm huyết dịch.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nơi này tại sao lại nguy hiểm đáng sợ như vậy?
Lúc này Phong Tiên Tuyết đã thụ thương, sắc mặt tái nhợt dọa người, giống như muốn bất tỉnh.
Phong Phi Vân nói:
- Nơi này vốn không hề nguy hiểm đáng sợ, dù sao thì với một thân thể phàm nhân như Phong Vũ mà còn có thể an toàn rời đi thì ta nghĩ rằng chắc có thứ bí mật gì đó trong Thương sinh động phủ bị kích động nên mới làm cho nơi này biến thành nơi hung sát.
"Ầm!"
Phong Phi Vân vừa dứt lời, cửa động Thương sinh động phủ dưới lòng đất bị những tàn binh kia công phá làm cho mở ra, một đạo bạch quang chói mắt từ trong cửa động nổ bắn ra ngoài, xuyên thấu thẳng qua sương trắng trong thâm cốc, trực phá trường không.
"Vèo!"
Luồng ánh sáng này mang theo oán khí và hung khí, như bạch hồng quán nhật, so với ánh sáng mặt trời còn nóng rực hơn nữa, tám trăm dặm xung quanh Kính Hoàn sơn cũng có thể thấy được luồng ánh sáng rực rỡ này.
Lúc này, rất nhiều người cũng chú ý đến luồng ánh sáng nơi chân trời, tựa như một thanh thần kiếm nối liền trời đất, ánh sáng thực sực quá chói lọi.
Phong Phi Vân kinh hãi:
- Vốn muốn im lìm phát đại tài, chiếm lấy linh tuyền thì liền rời khỏi vậy mà bây giờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, e rằng đã làm cho cả Nam thái phủ và Tử tiêu phủ thành đều kinh sợ, trong vòng vài hôm nữa nhất định các cường giả của những đại gia tộc sẽ chạy đến đây.
Tiếng động vừa rồi quả thực quá lớn, không thua gì thần long xuất thế, đã làm cho toàn bộ cường giả trong Kính hoàn cổ sơn đều bị kinh động, những người này đều đang cỡi ngựa không dừng, thần tốc hướng về thâm cốc chạy tới.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên bầu trời xuất hiện bóng người qua lại không ngớt, tiếng xé gió liên miên bất tuyệt, quả thực là thần hồn nát thần tính!
Một luồng cảm giác sơn vũ dục lai phả vào mặt!