Đông Phương Kính Nguyệt tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trong lòng Phong Phi Vân nên nói:
- Thần Tấn Vương Triều chính là một quốc gia khổng lồ, xứ sở vô biên vô tận, dân cư ngàn ức. Mà Bà La Quốc chính là một tiểu quốc biên thùy bên cạnh Thần Tấn Vương Triều. Là một nước phụ thuộc thuộc về Thần Tấn Vương Triều. Công tử Vô Hà tài năng thiên tư tuyệt đỉnh, chưa từng thất bại, cho nên được Vạn Tượng Tháp liệt vào một thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi của Thần Tấn Vương Triều.
Các tiểu quốc phụ chung quanh thuộcThần Tấn Vương Triều rất nhiều, Phong Phi Vân đã đọc qua quyển 《 giáo trình địa lý Thần Tấn Vương Triều 》. Hắn biết chung quanh Thần Tấn Vương Triều có rất nhiều quốc gia nhỏ, chỉ là nước phụ thuộc lớn nhỏ mà có đến ba trăm cái. Bà La Quốc hẳn chính là quốc gia tương đối lớn trong số ba trăm nước phụ thuộc này.
Quả nhiên là vương tử một nước, khó trách lẳng lơ như thế !
Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt giờ phút này đều lùi lại rất xa, bởi biết rằng giữa hai vị thiên tài cấp bậc Sử Thi này, hôm nay tất sẽ đánh nhau một trận. Đến lúc đó phỏng đoán sẽ trời long đất lở, sụp đổ một chốn sơn hà. Nếu mà đứng ở gần quá thì sẽ chết không có chỗ chôn.
Hai người này đều là nhân vật cấp tuyệt đỉnh, Phong Phi Vân tự nhận là cho dù có tu luyện 《 Bất Tử Phượng Hoàng thanh 》, thì trong vòng ba năm cũng không cách nào ganh đua cao thấp cùng bọn họ.
Dù sao hai người này đều là thiên tài siêu cấp, hơn nữa từ nhỏ lại bắt đầu tu luyện thần thông bí pháp tối cao nhất. Mà Phong Phi Vân bắt đầu thật sự quá muộn, đến thời gian gần đây cũng mới tu luyện mấy tháng thôi, làm sao có thể so sánh với người khác đã khổ tu mấy chục năm ?
Đều là thiên tài, ai dùng thời gian càng nhiều, ai khắc khổ nhiều hơn, như vậy người đó chính là vương giả đứng đầu.
Tu vi của Đông Phương Kính Nguyệt mặc dù đủ để đứng ở một chỗ gần gần để xem cuộc chiến, nhưng mà nàng thấy tốt hơn là cứ theo Phong Phi Vân cùng thối lui đến hơn mấy chục dặm đến giữa Kính Hoàn Sơn. Hai người đứng ở trên một ngọn núi, ngắm nhìn về hướng xa xa.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một đạo Thiên Lôi từ trên trời cao giáng xuống, lực lượng âm thanh công phá cực mạnh, tựa như hai khối thần thiết đang va chạm đâm tới làm màng nhĩ người ta phải đau nhói.
Có Long Hình kiếm khí cùng Thiên Lôi đen sì công phạt lẫn nhau, đánh đến mưa gió đột nhiên ngừng lại, còn đất trời mù mịt.
Tiếng sấm sét cuồn cuộn không ngớt, tiếng kiếm khí xé gió không dứt bên tai!
- Rầm rầm!
Cả mặt đất đều bắt đầu dao động. Mặc dù vẫn còn đứng ngoài cách xa mấy chục dặm, nhưng đều có thể cảm giác được thân thể đang lắc lư lay động.
Quả nhiên là hai kẻ biến thái, cảnh tượng chiến đấu đến bầu trời đen kịt, tựa như hai đạo Long Quyển ( vòi rồng) đang uốn lượn trên bầu trời. Mỗi một chiêu va chạm đều đánh ra tia chớp Sát Phạt vô biên vô tận.
Chiến đấu tiến hành đã một canh giờ cũng không hề dừng lại, ngược lại càng ngày càng khủng bố. Nó biến mặt đất thành đất khô cằn, cả một quả núi nhỏ đều bị đánh cho thành đất bằng phẳng, cỏ cây bị nghiền nát thành phấn, trên mặt đất chỉ còn Hoàng Thổ.
Phong Phi Vân cảm giác được một cỗ chiến ý bừng bừng. Cái này đại biểu chiến đấu giữa bậc vương giả của thế hệ trẻ tuổi. Mặc dù nó phát sinh trong rừng sâu núi thẳm, nhưng mà có khả năng dự liệu rằng không lâu sau, tin tức ở nơi này sẽ bị lan truyền đi.
Hai vị thiên tài cấp bậc Sử Thi đại chiến làm kinh động sợ hãi thiên hạ, sẽ trở thành chủ đề đàm đạo của đám anh tài nam nữ hơn người trong lớp Tu Tiên Giới của Thần Tấn Vương Triều. Bọn họ chính là hai mục tiêu của Tu Tiên Giới, rất nhiều người đều lấy bọn họ làm mục tiêu, biến bọn họ trở thành đối tượng, hy vọng có thể đánh một trận nổi danh cho thiên hạ biết.
Mà Phong Phi Vân giờ phút này chỉ thấy chứng kiến trận đại chiến này, giờ phút này trong thân thể chiến hắn huyết sôi sùng sục. Nếu không phải do tu vi chênh lệch quá lớn, hắn rất muốn cũng xông tới, đại chiến một hồi cùng hai vị vương giả của thế hệ trẻ tuổi.
Giờ phút này Phong Phi Vân vẫn còn chỉ có thể coi là tiểu nhân vật, hoàn toàn không có cách nào để cùng so sánh với hai vị thiên tài cấp bậc Sử Thi.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Với thiên phú bẩm sinh của ngươi, nếu mà lại tu luyện thêm hai mươi năm thì nhất định có thể đạt tới trình độ hiện tại của bọn họ.
Nàng vẻn vẹn đúng là nói đạt tới trình độ hiện tại của bọn họ. Mà sau hai mươi năm, hai vị thiên tài cấp bậc Sử Thi chỉ sợ sẽ có tu vi càng sâu không lường được hơn mà thôi.
Ngầm trong ngụ ý của nàng, căn bản không xem trọng rằng Phong Phi Vân có thể cao hơn hai người này.
Mà trên thực tế lúc trước chính là một chuyện không có khả năng làm được. Nên cũng không thể trách nàng xem thường Phong Phi Vân. Ngược lại nàng cảm giác được rằng chính mình đang an ủi Phong Phi Vân.
Dù sao sau hai mươi năm, nếu mà Phong Phi Vân thật sự có thể đạt tới trình độ như công tử Vô Hà và Đông Phương Kính Thủy vậy, thế thì hắn cũng có thể được xưng là thiên tài cấp bậc Sử Thi.
Phong Phi Vân lắc đầu, đáp:
- Trong vòng năm năm, ta nhất định có thể ganh đua cao thấp cùng bọn họ. Đến lúc đó nhất định đều sẽ dẫm nát thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi dưới chân, xông lên trời cao, đánh nhau với Cự Kình ( đại nhân vật).
Trên con đường tu tiên này, nhất định phải gặp rất nhiều kẻ mạnh mẽ, nên không được sợ hãi khiêu chiến. Trong thế giới cường giả như rừng này phải tiến đánh một mảnh đất thuộc về địa vị của chính mình. Như vậy mới có thể đi được nhanh hơn so sánh với những người khác trên con đường tu tiên, đạo lý này Phong Phi Vân so sánh bất luận kẻ nào đều biết.
Năm năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nhưng mà theo Đông Phương Kính Nguyệt xem ra, hắn muốn trong thời gian năm năm mà đạt tới trình độ thiên tài cấp bậc Sử Thi, thật sự là có vẻ như hơi nằm mơ giữa ban ngày, nên trong lòng cũng không tin chút nào.
- Đông Phương Kính Nguyệt, ở đây ta có lời xin lỗi ngươi.
Phong Phi Vân trầm tư thật lâu mới nói ra được một câu như vậy.
Muốn một người đàn ông nói xin lỗi với một nữ nhân, đích xác không phải là một chuyện dễ dàng.
Mắt ngọc của Đông Phương Kính Nguyệt hơi mờ đi, có vẻ cảm thấy kinh ngạc, thật giống như nghe được một câu nói khó có thể tin nổi nhất. Cuối cùng không nhịn được nàng bật cười thành tiếng:
- Nhìn thấy chiến lực vô song anh của ta, đủ sức vô địch thiên hạ, nên hiện tại biết nhận lỗi ? Ngươi thật đúng là loại người nhu nhược!
Phong Phi Vân lạnh nhạt hầm hừ một tiếng:
- Ta nói xin lỗi với cũng không có nửa xu quan hệ đến anh ngươi. Chỉ là lúc trước ta tưởng ngươi đến Phong gia, mật báo với Gia chủ Phong gia cho nên mắng ngươi một câu "tiện nhân". Chuyện này đích thật là ta phát sinh hiểu lầm ngươi, ta chỉ là vì điều này mà nói xin lỗi ngươi thôi. Còn về phần ân oán giữa chúng ta vẫn không không xong như trước. Thật buồn cười, nếu dùng lời nói khó nghe một chút thì cho dù là ca ca ngươi thật sự ra tay, cũng chưa chắc có thể làm gì được ta.
Phong Phi Vân cũng là một người ân oán phân minh, cô nàng chết tiệt Đông Phương Kính Nguyệt này mặc dù đáng hận, nhưng mà lại đích xác được cho là một thiếu nữ quang minh lỗi lạc. Phát sinh hiểu lầm chính là phát sinh hiểu lầm, nói lời xin lỗi với nàng thì trên người cũng sẽ không mất đi hai lạng thịt.
Chỉ là cái tên đại thánh hiền chó má gì kia lại chạy đến Phong gia há mồm nói lung tung, đích thật là khiến cho Phong Phi Vân cảm giác rất tức giận. Nếu mà hắn biết đại thánh hiền này là ai thì đừng có để hắn bắt gặp được, ắt sẽ vả cho hai cái tát lệch mặt.
Đông Phương Kính Nguyệt thật giống như lại lần nữa nhận ra khía cạnh khác của Phong Phi Vân, nàng cười nói:
- Đại trượng phu mà có bao dung là đáng quí. Phong Phi Vân, nếu như ngươi mà gia nhập gia tộc Ngân Câu chúng ta, trở thành thuộc hạ của ta. Thì ân oán giữa chúng ta không những được xóa bỏ, còn có thể lại được gia tộc Ngân Câu che chở và bồi dưỡng trọng điểm, gia tộc Ngân Câu chúng ta đối với thiên tài tuấn kiệt chính là ai đến cũng không cự tuyệt.
Đông Phương Kính Nguyệt từ ban đầu nhìn thấy Phong Phi Vân, liền có chút tán thưởng khen ngợi hắn. Nếu không phải bởi vì phát sinh vài trường hợp hiểu lầm thì quan hệ giữa hai người cũng không thể lại trở nên bế tắc như vậy.
Giờ phút này, Phong Phi Vân làm ra nhượng bộ trước, khiến cho Đông Phương Kính Nguyệt có một chỗ để xuống thang. Vì vậy nàng lại động lòng nảy tâm tư muốn lôi kéo. Chỉ là cảm giác của nàng có hơi không giống trước, trong đó tựa hồ vẫn còn pha lẫn một chút tâm tình khác.
Trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt mang theo vẻ chờ mong, nhưng là lại bị che giấu thật sự kín đáo, cũng không biểu lộ ra ngoài chút nào.
- Đông Phương cô nương đích thật là một người rất khoan dung. Trong nữ nhân thiên hạ không một người nào có thể sánh được hơn ngươi. Chỉ tiếc Phong Phi Vân ta không phải một kẻ thích ăn nhờ ở đậu. Con đường tương lai ở dưới chân chính mình. Nếu mà tương lai có một ngày chúng ta còn có thể gặp mặt, hy vọng đến lúc đó chúng ta không hề là hô đánh hô giết với nhau nữa. Ít nhất có khả năng ngồi xuống uống với nhau một chén trà.
Đang thấy Đông Phương Kính Thủy và công tử Vô Hà đánh một trận đỉnh cao, đã làm thần kinh Phong Phi Vân kích thích mãnh liệt. Hắn quyết định sau khi đưa Nạp Lan phật y và Phỉ Thúy Phật Châu đến chỗ Tửu Nhục hòa thượng, liền sẽ rời đến Kính Hoàn Sơn bế quan tu luyện. Tu vi không đạt được, tuyệt không xuất quan.
Tu vi mới có thể quyết định tất cả, Phong Phi Vân cảm giác mãnh liệt chính mình hiện tại không đủ. Nếu mà không có lực lượng của Vô Địch Thiền Trượng, hắn thậm chí chỉ có thể coi là là một tu sĩ Tiên Căn trung kỳ, căn bản vô phương chân chính đánh một trận cùng cường giả.
Trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt lóe ra một tia thất vọng, nhưng mà trên dung nhan tuyệt mỹ lại nở rộ ra nụ cười:
- Thì ra ở trong lòng của ngươi, đánh giá đối với ta không ngờ lại cao như thế. Kỳ thật trong lòng ta một mực có một vấn đề cũng muốn hỏi ngươi, Thủy Nguyệt Đình kia rốt cuộc là gì của ngươi, thật sự là có vóc người giống với ta như vậy sao? Khiến ngươi lại hai lần nhận nhầm ta thành nàng ấy.
Trái tim Phong Phi Vân thật giống như bị lưỡi dao hung hăng xía cho một cái. Hai tay gắt gao nắm chặt phát ra âm thanh răng rắc, hắn cắn răng nói:
- Một nữ nhân đẹp nhất, độc nhất, mạnh nhất thiên hạ. Cũng là đại địch từ lúc sanh ra của ta. Chỉ có chính tay đâm nàng dưới đao mình, thì Đạo Tâm của ta mới có thể không có sơ hở, đạt tới đỉnh cao con đường tu tiên.
- Nhưng mà ta cuối cùng cảm giác, ngươi không giết được nàng. Bởi vì ngươi nhận nhầm ta thành nàng, nhưng lại cũng không hạ thủ giết ta. Vậy thì làm sao ngươi giết được nàng?
Đông Phương Kính Nguyệt là một nữ nhân vô cùng thông minh. Nàng biết trong lòng Phong Phi Vân đối với Thủy Nguyệt Đình tuyệt đối không chỉ có hận ý.
Nhưng trong lòng nàng cũng có vài phần ghen tuông, thì ra chính mình từ đầu đến cuối đều vẻn vẹn chỉ là bóng dáng của một nữ nhân khác.
Phong Phi Vân biến nàng trở thành Thủy Nguyệt Đình, cho nên mới đối địch cùng nàng; Phong Phi Vân biến nàng trở thành Thủy Nguyệt Đình, mới cứu nàng trong Thương Sinh động phủ ; Phong Phi Vân biến nàng trở thành Thủy Nguyệt Đình, cho nên mới không tiếc làm địch với công tử Vô Hạ.
Tất cả đều vẻn vẹn chỉ là bởi vì Thủy Nguyệt Đình, mà không phải vì Đông Phương Kính Nguyệt nàng.
Một người, một bóng dáng.
Phong Phi Vân không trả lời câu nói của nàng, có lẽ hiện tại hắn cũng trả lời không được, lại có thể là hắn lảng tránh vấn đề này. Hắn chỉ là xoay người liền đi, lao nhanh về hướng chỗ sâu trong Kính Hoàn Sơn, nhắm phương hướng tới Thương Sinh động phủ.
Bóng lưng của hắn tràn ngập lực lượng, có một cỗ khí thế chưa từng có từ trước đến nay. Tựa hồ một lần đi này liền không bao giờ quay trở về nữa, cũng sẽ không còn được gặp lại hắn.
- Phong Phi Vân, nếu là có một ngày ngươi lâm vào cảnh cùng đường, thì có thể đến Thần Đô tìm ta. Long hồ tam thiên lý, bạch ngọc quải ngân câu ( Long Hồ ba ngàn dặm, Bạch Ngọc sánh Ngân Câu!
Đông Phương Kính Nguyệt nhìn Phong Phi Vân dần dần đi xa, trong lòng không có một chút vui mừng, ngược lại tràn ngập một sự mất mát thấp thoáng.
Loại cảm giác này tới không hiểu ra sao cả, tịnh không có nguyên nhân. Phải nhiều năm sau, nàng mới biết được đó là một tình cảm, tình cảm lờ mờ !
Phong Phi Vân cuối cùng đã biến mất ở trong dãy núi, cũng không biết hắn có thể nghe được lời của nàng hay không!
Đông Phương Kính Nguyệt đứng một mình trên đỉnh Thúy Phong. Nàng nhìn mưa rơi đầy trời mà bất động hồi lâu.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một đám mây chiến hạ xuống, khí đen đầy trời đều tan đi. Đông Phương Kính Thủy mặc áo giáp, khoác áo choàng màu đỏ tươi đã đứng ở bên cạnh nàng.
Hắn vẫn cực kì khí phách, tà khí hào hùng !
Hắn mài quyền soàn soạt, cánh tay cứng rắn như sắt đá, mắt hổ sắc bén như muốn xuyên thủng lòng người. Mặc dù hắn đứng trên mặt đất như vậy, nhưng lại như một tấm bia đá cắm ở đỉnh núi, vạn năm bất diệt.
- Thắng bại như thế nào?
Đông Phương Kính Nguyệt nhận lấy cái khăn che mặt trắng tinh từ trong tay ca ca, rồi lại quấn ra sau đầu, che lấp đi tuyệt đại dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Cái khăn che mặt này chính là Đông Phương Kính Thủy đoạt lại được từ trong tay công tử Vô Hà.
- 《 Bạch Long Thần Kiếm 》 của Tô Quân đã tu luyện tới tầng thứ sáu, kiếm khí có thể hóa thành Long Hình. Vừa rồi chúng ta đánh nhau hơn bảy trăm chiêu, chẳng phân biệt được thắng bại.
Đông Phương Kính Thủy chắp tay đứng thẳng, lồng ngực rộng rãi ưỡn ra, chiến ý trên người vẫn không hoàn toàn mất đi. Hắn lại nói:
- Nhưng mà chúng ta đều cảm giác được ở trong Kính Hoàn Sơn vừa phát sinh sự biến đổi lớn lao làm kinh động thế gian, cho nên đồng thời thu tay lại, cũng không có đại chiến đến cùng. Rất nhiều tuyệt học cũng chưa đem ra dùng. Nếu mà thời gian và địa điểm cho phép, thì sau tám ngàn chiêu hẳn là có thể phân ra thắng bại.