Một chiếc xe la mạn cổ màu trắng từ trong góc đường đi ra ngoài, càng xe quay chuyển động trên đường phố cổ cán phải đá xanh tạo ra tiếng lạch cạch, lái xe là một ông già, trên đầu đội một cái nón màu đen.
- Chủ tử, tiểu tử Phong Phi Vân kia vừa ra? Tối hôm nay rốt cuộc hắn có động thủ hay là không?
Trịnh Đông Lưu cầm một góc của cái nón vén lên, lộ ra ánh mắt của một người già dặn.
Trong cổ xe truyền ra một âm thanh khàn khàn:
- Phong Phi Vân đã bắt đầu động thủ.
- Đã bắt đầu động thủ?
Trịnh Đông Lưu có vẻ không hiểu, nghi ngờ nói:
- Nhưng mà năm nghìn tên thành vệ quân căn bản là cũng không được điều động, hắn lấy cái gì để mà giao đấu với Ưng trảo bang?
- Chiêu này của hắn gọi là binh bất yếm trá (nhà quân sự luôn phải lừa địch), năm nghìn tên thành vệ quân kia chẳng qua chỉ là trò lừa bịp Tam gia mà thôi, người thật sự tấn công Ưng trảo bang chính là một trăm ba mươi sáu tên gia nô vận chuyển quà mừng, nếu như ta đoán không sai, một trăm ba mươi sáu tên gia nô nhất định là do hắn chọn lựa trong những người tinh nhuệ nhất của thành vệ quân, chính là một thanh đao nhọn cắm thẳng vào tim của Ưng trảo bang.
Chủ tử nói.
Trịnh Đông Lưu vẫn không tin, nói:
- Chỉ dựa vào hơn một trăm người liền muốn giết chết toàn bộ Ưng trảo bang? Phong Phi Vân điên rồi phải không?
- Một chút điên hắn cũng không có, một trăm ba mươi sáu người tinh nhuệ này chẳng qua chỉ là tiên phong, làm mũi nhọn để đi tới quấy nhiễu Ưng trảo bang thôi, còn năm nghìn thành vệ quân mới thật sự là chủ lực.
Trinh Đông Lưu càng thêm không hiểu, nói:
- Thế nhưng không phải chủ tử nói năm nghìn tên thành vệ quân chẳng qua chỉ là trò lừa bịp mê muội Tam gia sao, huống hồ năm nghìn tên thành vệ quân này vẫn còn đứng ở quân doanh ngoài thành, căn bản cũng không có được điều động.
- Khà khà, nhưng mà thành Linh Châu tổng cộng có một vạn thành vệ quân, vậy năm nghìn tên thành vệ quân khác đi chỗ nào rồi?
Chủ tử nói.
Nghe nói thế, trong lòng Trịnh Đông Lưu bỗng nhiên giật mình, kêu lên:
- Thâu lương hoán trụ. (Treo đầu dê bán thịt chó)
- Đi thôi! Ta không thể để cho Phong Phi Vân mất lòng tin, ta cũng muốn xem xem hắn còn có thể mang đến cho ta ngạc nhiên gì nữa.
Vị chủ tử này đúng là một người con gái thông minh tuyệt đỉnh, mọi cử động của Phong Phi Vân đều không thể gạt được ánh mắt của nàng. Trịnh Đông Lưu điều khiển cổ xa màu trắng, chậm rãi hướng về Huyết ưng đại viện mà đi tới.
Huyết ưng đại viện nằm ở phía đông của thành Linh Châu, chính là được cự thạch thanh sắc xây thành, tựa như một tòa thành bảo thật to.
Trên tường rào rộng ba thước có thiết lập tháp tiễn, chiến đài, thật giống như một tòa tường thành bất phá vậy, phòng thủ quả thực là rất kiên cố.
Nếu như Phong Phi Vân thật sự dẫn đầu năm nghìn thành vệ quân tấn công vào Huyết ưng đại viện, phỏng chừng ngay cả cổng chính còn chưa vào được thì toàn quân đã bị tiêu diệt.
Lúc này mặt trời đã lặn ở dãy núi phía tây, mặt trời chiều tựa như chu đan treo ở trên đỉnh núi ở ngoài thành, chiếu rọi những ánh nắng cuối cùng.
Phong Phi Vân từ trên lưng của Xích hổ nhảy xuống, đứng vững vàng trên mặt đất, hai mắt híp một cái nhìn về hướng cổng chính bằng thép cao mười mười thước ở phía trước, nhìn thẳng vào cổng chính mà từng sợi máu trong mắt cũng chuyển động, tựa như từng dòng suối nhỏ bắt đầu lay động.
Hấp khí nhẹ nhàng còn có thể nghe được một mùi máu tanh xộc tới. !
Trên vách tường thật dày có khảm nạm chín mươi chín bộ bạch cốt, nếu như là ban đêm nơi đây sẽ biến thành một tòa thành ma quỷ, quả thực là cực kỳ kinh người.
Phong Phi Vân đưa hai ngón tay ra, ra dấu ở trong không khí, ánh mắt càng trở nên tập trung, tự lẩm bẩm:
"Rõ ràng có bố trí Trấn hồn huyết trận, Tam gia không hổ là Tam gia, đúng là thực sự có bản lĩnh. !"
Câu nói vừa dứt, một đàn chim ưng đỏ thẫm thật to lớn từ trong Huyết ưng đại viện bay ra, lông vũ đỏ bừng như lửa, miệng của mỗi con chim ưng đều có dấu vân, nhìn cứng rắn như là kềm sắt.
Đám huyết ưng này chừng hơn một trăm con, móng vuốt to như bàn tay người, bay thẳng ra từ tường rào đá thanh thạch (đá xanh), hướng về đoàn xe do Phong Phi Vân dẫn đầu mà bay tới.
"Vù vù!"
Cánh của huyết ưng vỗ đập tạo ta tiếng gió gào thét, xé nát không khí, bay tới chìa móng vuốt chim ưng ra đem hơn một trăm tên gia nô vận chuyển quà mừng kia bắt lại, giống như diều hâu bắt con gà con vậy, bắt toàn bộ vào trong Huyết ưng đại viện rồi biến mất ở bên trong tường thành.
Phía sau Phong Phi Vân chỉ vừa vặn còn lại Lưu quản gia cùng với hai mươi tám chiếc xe lớn.
Đây rõ ràng là một màn ra oai phủ đầu cho ta thấy, xem ra Phong Tùy Vũ đã đem tin tức truyền cho Tam gia, lão Tam gia này đã biết rõ là ta sẽ đối phó hắn.
Như thế ... Rất tốt, hết thảy đều nằm trong kế hoạch.
Trên mặt Phong Phi Vân vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cười vang nói:
- Tam gia chính là một người có danh vọng, cái này chẳng lẽ là đạo tiếp khách của Tam gia?
Một thanh âm già nua từ trong Huyết ưng đại viện truyền ra, tỏ ra hết sức kéo dài mênh mông:
- Đều là đám súc sinh trong nhà không hiểu chuyện, lại dám bắt hết gia nô của Phong thiếu gia, những con súc sinh này lá dan cũng quá lớn.
Thanh âm của Tam gia gần như truyền khắp nửa thành Linh Châu, tu vi này thật sự là cực kỳ cường đại, từng luồng sóng âm biến thành tiếng chuông lớn hướng về phía Phong Phi Vân mà vang dội tới.
Như vậy cũng giống như một cơn lốc điên cuồng tới. !!
"Bành!"
Lưu quản gia bay lên đứng ở trước người của Phong Phi Vân, một quyền làm cho tất cả sóng âm đều bị đánh nát.
Trên mặt Phong Phi Vân vẫn là nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của Tam gia, nói:
- Những súc sinh này lá gan cũng thật không nhỏ, bình thường chắc Tam gia dạy bảo còn sơ sài! Xem ra ta phải thay Tam gia dạy dỗ cải tạo lại một phen.
Phong Phi Vân hơi ra hiệu, Lưu quản gia lại biến thành một cái bóng màu đen bay vút ra ngoài, trong nháy mắt đã vọt vào trong Huyết ưng đại viện, người thường căn bản ngay cả bóng dáng của lão cũng không thấy được.
"Ầm ầm!"
Liên tiếp một loạt tiếng nổ cùng với tiếng kêu của chim ưng từ bên trong truyền tới, một lát sau, hơn một trăm con huyết ưng lại biến thành ưng thi (xác chim ưng), chất đống đầy đất.
Lưu quản gia lau máu tươi còn dính trên bàn tay, đứng ở cổng của Huyết ưng đại viện.
Yên tĩnh thật lâu!
Cũng không biết là bao lâu đã đi qua, thanh âm của Tam gia mới vang lên lần nữa, nói:
- Đã sớm nghe nói Phong thiếu gia lúc này không giống ngày xưa, hôm nay vừa thấy quả nhiên là phải nhìn với cặp mắt khác. Ngô lão đại, còn không đi mang quà mừng của Phong thiếu gia mang tới vào đây.
Ngô lão đại chỉ còn lại một cánh tay, mang theo bên mình một đám người cao to, vạm vỡ, thắt lưng đeo đai màu đỏ từ trong Huyết ưng đại viện đi ra, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Phong Phi Vân một cái rồi nhếch miệng cười.
Tay phải của hắn chính là bị Phong Phi Vân một đao chém xuống, trong lòng oán hận cực độ, hận không thể đem Phong Phi Vân rút gân lột da.
Dĩ nhiên Phong Phi Vân căn bản không có để mắt đến hắn, thản nhiên nhìn bọn chúng mang hai mươi tám chiếc xe lớn vào trong Huyết ưng đại viện, sau đó cũng đi theo vào trong. ...
- Chủ tử, xem ra Tam gia cũng không phải đồ đần, đã nhìn thấu được những tiểu tạp kỹ kia của Phong Phi Vân, bây giờ một trăm ba mươi tám tên tinh nhuệ đã bị bắt, Phong Phi Vân nên làm như thế nào mới có thể phá địch?
Trịnh Đông Lưu điều khiển cổ xe đi đến một khu rừng cây nhỏ bên ngoài Huyết ưng đại viện, nhìn xa xa về phía trước.
Chủ tử vẫn an nhiên ngồi ở trong cổ xa, thản nhiên nói:
- Phong Phi Vân đã đi vào Huyết ưng đại viện chưa?
- Mới vừa đi vào.
Trịnh Đông Lưu nói.
- Trong vòng ba canh giờ, Ưng trảo bang sẽ bị xóa tên ở thành Linh Châu.
Trong thanh âm của chủ tử còn mang theo một nụ cười.
- Cái gì?
Trịnh Đông Lưu tự nhận là một người thông minh, thế nhưng mọi thứ phát sinh ở trước mắt lại làm cho hắn cảm giác hắn là một người đần độn, bây giờ trong tay Phong Phi Vân không có người nào, làm sao có thể diệt được mấy ngàn bang chúng của Ưng trảo bang?
Nhưng mà vị chủ tử này lại giống như có cùng quan điểm với Phong Phi Vân, bất kỳ bước đi nào của Phong Phi Vân cũng đều không thể gạt được nàng.
Nàng đem tấm ràm vén lên, lần nữa đưa ngón tay ra ngoài, năm ngón tay mảnh khảnh thật giống như ngọc thông vậy, một con linh điệp màu trắng bay trở về, đậu trên đầu ngón tay của nàng, sau đó biến thành một tia linh khí rồi dung nhập vào trong lòng bàn tay.
Khóe miệng nàng cong lên một cái, hình như đã biết cái gì đó, một đôi mắt trong suốt rất đẹp, đầy trí tuệ nhìn về phía Huyết ưng đại viện cách đó mấy ngàn thước, chỉ thấy huyết khí trên đại môn bắt đầu chuyển động, phù văn qua lại như con thoi, chính là dùng linh khí cùng với huyết dịch mà tạo nên trận pháp.
Ngón tay của nàng nhẹ nhàng ra dấu một cái, đối mắt đẹp híp một cái, cười nói:
- Vậy mà lại bố trí trấn hồn huyết trận, xem ra lúc này Phong Phi Vân đang gặp phiền toái lớn.
- Cái gì là trấn hồn huyết trận?
Kiến thức của Trịnh Đông Lưu thời gian qua rất rộng, coi như là một ít bí văn của giới tu tiên hắn cũng biết một ít hoặc hiểu ít nhiều gì, nhưng chưa từng có nghe nói qua cái gì là trấn hồn huyết trận.
Chủ tử buông rèm xuống, lại lần nữa ôm cây tỳ bà màu đỏ vào trong tay, ngón tay nhẹ nhàng khảy dây đàn, thanh âm tuyệt mỹ:
- Trấn hồn huyết trận chính là một loại cấm trận của Sâm la điện, tin đồn cần phải có chín mươi chín người đồng nam nhân (con trai còn tân), chín mươi chín người tiên huyết đồng nữ, mới có thể tạo nên trận pháp hoàn chỉnh. Tiên huyết khắc trận văn, bạch cốt đắp trận đài.
- Trấn hồn huyết trận một khi mở có thể làm thức tỉnh bạch cốt phệ hồn thú minh uyên, cho đòi trấn hồn bạch cốt kiếm, thần đáng sát thần, phận đáng sát phận. Toàn bộ cường giả ở Nam Thái phủ có thể phá được trấn hồn huyết trận cũng chỉ có ba hay năm người. Mỗi một người đều là nhân vật quan trọng cự phách, uy chấn bốn phương tám hướng.
Nghe nói như thế, sắc mặt Trịnh Đông Lưu thay đổi lớn, nói:
- Coi như là linh thứ nghìn năm ở ngự thú trai, cũng nhất định không địch nổi bạch cốt phệ hồn thú, huống chi có thể so với linh khí của trấn hồn bạch cổ kiếm, lần này Phong Phi Vân tùy tiện đi vào Huyết ưng đại viện, sợ là mười phần chết chín.
- Chỉ tiếc là trấn hồn huyết trận này căn bản là chưa hoàn chỉnh, với tu vi của Tam gia cũng không có khả năng lập thành một trấn hồn huyết trận thực sự được, trấn hồn huyết trận này chẳng qua chỉ là một góc trận văn mà thôi. Dù cho đem bạch cốt phệ hồn thú đánh thức, chiến lực nhiều nhất cũng chỉ có một phần trăm của bạch cốt phệ hồn thú thật sự, không đủ gây sợ hãi.
Trong thiên hạ dường như không có bất kỳ chuyện gì có thể giấu diếm được đôi mắt của nàng, nhìn xa trông rộng mà còn sâu sắc, thật giống như một đại trí giả hành tẩu trong nhân thế. ...
Lúc Phong Phi Vân vừa bước vào Huyết ưng đại viện, đám người Phong Vạn Bằng, Phong Tùy Vũ, Cát quân sư cũng đứng ở trên thành lâu, đứng từ xa trông về Huyết ưng đại viện.
Trong lòng Phong Tùy Vũ âm thầm nhạo bang: "Phong Phi Vân à, Huyết ưng đại viện là nơi vùi thây của ngươi, phỏng chừng ngươi còn không biết ta đã đem tin ngươi muốn tấn công Huyết ưng đại viện truyền cho Tam gia, giây phút ngươi bước vào trong Huyết ưng đại viện chính là tự chui đầu vào lưới, tự tìm đường chết."
Cát quân sư nhẹ nhàng lay động quạt lông, chau mày:
"Đứa trẻ Phi Vân này quá liều lĩnh, lại có thể đơn thân độc mã xông vào Huyết ưng đại viện, dù cho có Lưu lão bảo bệ, nhưng như thế nào mà chống đỡ được tất cả đám bang chúng mấy nghìn tên của Ưng trảo bang? Bước cờ này đi quá thật bại!"
Gương mặt của Phong Vạn Bằng cũng đăm chiêu, lẽ nào ta sai lầm rồi, căn bản không nên để cho hắn đi đối phó với Ưng trảo băng, hắn dù sao tuổi cũng còn quá nhỏ, hơn nữa lại không có tuy luyện phép thuật, như thế mà tùy tiện xông vào Huyết ưng đại viện quả thực là sẽ không có bất kỳ con đường sống nào.
Trong lòng Phong Vạn Bằng hối hận không thôi, nếu như Tam gia thật sự có ý muốn giết Phong Phi Vân, căn bản hắn ngay cả viện trở cũng không có cơ hội, nếu như Phong Phi Vân thật sự chết ở trong đó, như thế thì hắn làm sao không có lỗi với lời dặn dò của mẹ Phong Phi Vân đây?