Phúc thành hiển nhiên không được xem là trung tâm của Tử Tiêu phủ thành, nhưng mà mức độ phồn hoa sầm uất lại vượt xa Ngoại thành và Nội thành, người có điều kiện ở trong Phúc thành thì là phi phú tức quý (không phú thì là quý), trong đó cường giả có tu vi tuyệt vời thì nhiều như cá diếc ở ngoài sông Trường Giang.
Tàng long ngọa hổ, cao thủ như vân, chính là chỉ nơi này.
(Nhân tài ẩn dật, cao thủ nhiều như mây)
Đêm nay thật sự là có chút oi bức, trên bầu trời có từng áng mây đen quyển động, càng đè càng thấp, khí tức ngột ngạt khiến cho người ta có chút bực bội.
Đây là điềm báo cơn dông sắp tới.
Đêm nay trời mưa chắc tuyệt đối không nhỏ, mây đen che vầng trăng, ve côn trùng không phát ra tiếng kêu, mang theo mấy phần xơ xác tiêu điều.
Lộc cộc, lộc cộc ...
Phong Phi Vân mặc phật y dị vực, xách theo thiền trượng kim sắc, đi tới bên ngoài một tòa phủ đệ lộng lẫy, ngẩng đầu lên nhìn hai vị thiết sư muốn cao hơn người ở trước mặt hắn, hùng tráng mà quyền thế, giống như hai vị tôn thần sư, e là ít nhất cũng nặng cỡ mấy vạn cân.
Lại nhìn một chút vào trong tòa phủ đệ kia, mơ hồ có thể thấy được nóc của chín tòa phật tháp, phật khí thầm ngưng tụ bao vây.
Gật đầu một cái, sau đó bước lên bậc thềm bạch thạch, dùng vòng cửa cổ đồng to lớn gõ vào trên cửa chính của tòa phủ đệ.
Đây là phủ đệ, nơi ở chín tòa phật tháp kia, phật tháp nằm ở hậu viên, nhưng mà phía trước cũng là một gia đình, xem khí khái nơi này cũng biết là tuyệt đối không phải là người bình thường.
Phong Phi Vân cũng không có trực tiếp xông vào, hắn còn có chút chuyện cần phải biết rõ ràng.
Bành, bành bành!
Ba tiếng gõ cửa.
Rất nhanh, cửa chính sơn đỏ được một tiểu nữ đồng mở ra, dáng dấp của nàng nhìn qua cũng khoảng 7, 8 tuổi, gương mặt trắng nõn non nớt, trên đầu có buộc hai cái búi tóc, dáng vẻ khá là dễ thương.
- Hòa thượng đại ca ca, ngươi muốn tìm ai?
Thanh âm của tiểu cô nương non nớt, hết sức véo von.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta đích xác là muốn tìm người, nhưng ta cũng không phải là hòa thượng.
- Vậy ngươi tìm ai đây?
Tiểu cô nương nghiêng đầu, tò mò hỏi.
- Chủ nhân nhà các ngươi.
Phong Phi Vân nói.
- Chủ nhân nhà chúng tôi, Vô Hạ công tử! Chỉ sợ cậu ấy sẽ không gặp ngươi.
Tiểu cô nương lắc đầu nói.
Phong Phi Vân bây giờ là toàn thân trọng thương, hơn nữa lại đang bị rất nhiều cao thủ của Phong gia truy sát, không muốn ở nơi này trễ nãi quá nhiều thời gian, nhưng mà hắn bây giờ không có cách nào để nổi giận với một cô bé đáng yêu như vậy, lại cười nói:
- Ngươi cũng chưa đi thông báo thì làm sao biết hắn nhất định sẽ không gặp ta?
Tiểu cô nương nói:
- Bởi vì hắn chỉ gặp nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân có dáng dấp xinh đẹp thì hắn mới gặp mặt, nam nhân giống như vậy, hắn tuyệt đối không thể nào muốn gặp.
Phong Phi Vân hơi nhíu mày một cái, lỗ tai hướng về khắp nơi phát ra, chỉ nghe thấy trong phủ đệ tràn đầy tiếng khảy đàn thổi sáo, còn có giọng ca tuyệt diệu, còn có tiếng bước chân nhảy múa, tiếng cười, đều là tiếng của nữ tử, hơn nữa nhưng thanh âm này đều rất hay, có thể tưởng tượng được trong này nhất định có vô số mỹ nữ, so với kỹ viện lớn nhất của Tử Tiêu phủ thành thì càng nhiều mỹ nhân hơn.
Phong Phi Vân nhíu mày nhăn mặt càng lúc càng sâu, nếu như ở nơi này thực sự chính là phật viên của Thương Sinh tự mà trước đó trụ trì đã từng ở qua thì chủ nhân của nơi này tại sao lại là một hạng người phóng đãng háo sắc như vậy.
Nhưng mà, dù sao cũng đã trôi qua hơn một nghìn tám trăm năm rồi, cho dù lúc đó trụ trì của Thương sinh tự đã từng điều động người bảo vệ nơi này thì trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, e là chủ nhân của phủ đệ đã sớm thay đổi không biết bao nhiêu lần.
Vị Vô Hạ công tử này, rốt cuộc là hạng người gì đây?
Tòa phủ đệ này Phong Phi Vân hiển nhiên là không thể không đi vào, nói:
- Tiểu muội muội, vẫn làm phiền ngươi đi thông báo một tiếng, cứ nói ta có đại lễ vật muốn tặng, chỉ muốn gặp được vị Vô Hạ công tử một lần.
- Bao nhiêu lễ vật cũng không gặp, đã từng có một vị lão bá bá đưa tới một buội cây xương bồ nghìn năm, thuộc về cấp bậc linh thảo, muốn cầu kiến công tử nhà chúng tôi một lần nhưng ngay cả thấy nửa cái bóng cũng không gặp được.
Tiểu cô nương nháy mắt, nói:
- Cho nên trừ khi có mỹ nhân tới đây thì không thể nào có người có thể gặp hắn.
Một buội cây xương bồ giá trị tuyệt đối xa xỉ, dược lực càng hơn cả một giọt linh tuyền.
Trên người Phong Phi Vân tuy là còn có hai giọt linh tuyền, nhưng mà cái này cũng là thần dược để cứu mạng, không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể nào đem ra, chẳng lẽ là thực sự không có cách nào gặp được vị Vô Hạ công tử kia.
Phong Phi Vân hiển nhiên có thể trực tiếp đi đến phật viên ở hậu viên phủ đệ, nhưng mà cho dù đi đến đó thì cũng không có bất cứ kết quả gì, cuối cũng vẫn sẽ bị món bất tử phật y kia ném ra, căn bản không thể lấy được thứ đồ mà hắn muốn lấy.
Nhưng mà tòa phật viên kia nếu đã ở trong tòa phủ đệ này, thì nhất định có quan hệ không thoát khỏi tòa phủ đệ này, trong phủ đệ này nhất định cất giấu thứ gì đó, nhất định chính là "cái chìa khóa" để lấy được món bất tử phật y kia.
Nếu đã nói không được, vậy cũng chỉ có thể dùng đến vũ lực rồi.
- Vô Hạ công tử, Phong Phi Vân tới chơi!
Phong Phi Vân nhún người nhảy một cái, thân thể bay lên cao mấy trượng, giống như một đại điểu bay thẳng lên trên nóc của cửa chính tòa phủ đệ, nhìn xuống phía dưới, bên trong đền đuốc sáng trưng, xa hoa mà phú quý, có tửu trì nhục lâm, có một đám mỹ nữ đang nhảy múa, có một dòng suối nước nóng tọa lạc bên cạnh tửu trì, dật tán ra từng đạo vân vụ màu trắng, từng đám gia nhân tuyệt sắc đang tắm gội ở trong suối nước nóng, khe khẽ ca hát, giống như một tòa tiên gia phủ đệ vậy.
Nơi xa hơn có một tòa cung điện dùng hoàng kim xây thành, cao tám trượng ba thước, chiều rộng mười tám trượng, bất luận là vách tường hay là mái ngói đều là dùng vàng ròng chế tạo nên, ngay cả những cây cột có kích thước phải đến năm người vòng tay ôm cũng đều là dùng vàng xây thành.
Không nói nên lời luôn! Chỉ là một toàn cung điện thuần kim (vàng ròng) này là đã có thể khiến cho các đại gia tộc khác trở nên thán phục rồi.
Đâu đâu cũng thấy vô số nữ tử xinh đẹp, cũng không ít hơn ba trăm, không có một người nào không phải là tuyệt sắc giai nhân, khiến cho người khác không khỏi cảm thán về năng lượng của Vô Hạ công tử thực sự quá lớn, cũng không biết hắn từ nơi nào mà có thể thu gom được quá nhiều giai nhân như vậy, thực sự là khiến cho người khác phải ghen tỵ phát cuồng lên.
- Ở chỗ này của ta không hoan nghênh nam nhân, hơn nữa lại càng không hoan nghênh nam nhân leo tường vào.
Trong cung điện thuần kim truyền tới thanh âm của một vị nam tử trẻ tuổi, có vẻ hết sức lười biếng, dường như lúc này hắn cũng còn đang nằm trong sự dịu dàng của ai đó vậy, lại nói:
- Vân Nhi, theo như quy củ nơi này của chúng ta thì bây giờ nên làm cái gì?
- Móc mắt, chặt hai tay, từ nay về sau cũng sẽ không được nhìn nữ nhân, không được chạm vào nữ nhân.
Một thiếu nữ khoảng 17, 18 tuổi, có vẻ hết sức nho nhã, mắt sáng mày cong, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, trong hai mắt là quang mang tràn đầy trí tuệ, vừa nhìn thì đã biết không phải là loại bình hoa di động chỉ dùng để trang trí.
Trong tay nàng còn cầm một cây bút vẽ, đang vẽ tranh lên một tờ giấy lụa thơm mát, mặc dù mới vẽ được một nữa nhưng một cổ ý cảnh ở trong bức tranh cũng là so với các đại sư đương đại cũng không kém là bao nhiêu.
- Vậy thì giao cho ngươi!
Vô Hạ công tử từ đầu tới cuối cũng không có lộ diện, thanh âm vẫn nghiền ngẫm như cũ mà nói.
- Dạ, chủ nhân!
Vân Nhi vui vẻ cười một tiếng, sau đó không vẽ tranh nữa, đôi mắt sáng như trăng nhìn chăm chú về phía Phong Phi Vân, chỉ thấy vị thiếu niên này vậy mà mặc một bộ phật y màu trắng, tay nắm chặt thiền trượng kim sắc, giống như một đệ tử phật môn tục gia.
Dáng vẻ ngược lại cũng khá tuấn lãng thần phong, tràn đầy khí khai hào hùng, nhưng mà Vân Nhi chẳng qua cũng chỉ đảo mắt qua một cái, càng nhiều hơn chính là đưa mắt ngưng lại ở trên vô địch thiền trượng trong tay của hắn.
Người nàng đứng hơi nghiêng, đang ở trong sương trắng của tửu trì, trong ngón tay bạch ngọc điêu trác nắm một họa bút còn chưa khô vết mực, họa bút nhẹ nhàng vung lên, một đạo mực nước bay ra, tiếp nối thành một đạo kiếm hình sát khí, xông đến cánh tay trái của Phong Phi Vân.
- Tướng mạo vị nữ tử này tuyệt hảo, có thể so với thần nga (nữ thần xinh đẹp), bất luận đi đến nơi nào cũng đều có thể làm say mê vô số giai nhân thiên tài kiệt xuất, hơn nữa họa kỹ cao siêu, tu vi không dưới những nhân vật cấp trưởng lão khác, nữ tử như vậy, thế nào lại cam tâm làm người hầu của Vô Hạ công tử, tự nhận là làm tôi tớ nữa chứ?
Phong Phi Vân không cách nào lý giải được lòng của cô gái này, chẳng lẽ vị Vô Hạ công tử này lại ưu tú như vậy, hoàn mỹ như vậy?
Đúng rồi, là của cải trong phủ đệ này, cũng không biết là có thể thu hút nhiều vị thiếu nữ cam tâm tình nguyện đầu nhập dưới trướng, gia đại nghiệp đại, bất kể nữ nhân không nhiều lắm.
Nhưng mà Phong Phi Vân tin là trên đời nãy vẫn có nữ nhân trông theo đuổi danh tiếng trục lợi, nhưng mà chỉ dựa vào kim tiền là thu gom nhiều tài năng không ngớt như vậy, hơn nữa nữ tử còn có tu vi cao tuyệt hiếm thấy.
- Đối với nữ nhân, ta sẽ không thủ hạ lưu tình.
Phong Phi Vân đem vô địch thiền trượng vung lên, đánh ra một phiến kim mang, đem kiếm khí đánh quay trở lại nguyên hình, hóa thành vết mực đầy đất.
Phong Phi Vân từ phía trên bay xuống, sãi bước về phía cung điện thuần kim đi tới, nói:
- Vẫn là để cho Vô Hạ công tử nhà các ngươi tự mình xuất hiện giao thủ cùng với ta đi.
- Nếu vượt qua được cửa ải này của ta rồi hãy nói. Công tử nhà chúng ta cũng không phải là người tùy tiện giao thủ với bất cứ ai, lại không biết giao thủ với nam nhân.
Vân Nhi lấy bút làm kiếm, vận chuyển linh khí lên trên ngòi bút sắt bén, họa bút vốn là mềm mại, trong một giây liền so với bảo kiếm còn phải sắt bén hơn, một bút điểm ra, kiếm khí bắn ra bốn phía, phật y trên người Phong Phi Vân bị cắt ra ba vết nhỏ.
Nữ tử trong phủ đệ thực sự quá nhiều, mỗi người đều trẻ đẹp, có người lãnh nhược băng sương, ôm kiếm đứng, có người xinh đẹp quyến rũ, y sam che nửa người, có có loại tài nữ khuynh thành xinh xắn lanh lợi đáng yêu, đang khảy đàn cổ cầm.
Mà lúc này các cô ấy đều quay đầu nhìn lại mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng che môi, nhìn Phong Phi Vân bị Vân Nhi khiến cho không ngừng lui về phía sau, đó chính là nụ cười càng lúc càng trở nên vui sướng.
Phong Phi Vân vẫn là chưa từng đứng ở trước mặt nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, có vẻ có chút bối rối bó tay bó chân, tóc cũng đã bị Vân Nhi tước mất một ít.
Bành!
Phong Phi Vân không hề nương tay, sử dụng linh lực của Miểu quỷ ban chỉ, đánh ra một chưởng tứ ngưu chi lực, làm cho cả người Vân Nhi bị chấn đắc run lên, liền lùi lại hơn mười bước, không cách nào đứng vững được, trên cánh tay của nàng có máu chảy ra, giống như là hồng mai trên tuyết trắng vậy, diễm lệ vô cùng.
Vèo!
Những cô gái khác thấy Vân Nhi không phải là đối thủ của Phong Phi Vân, liền lại có thêm hai thiếu nữ nữa xuất thủ, tay của các nàng như đang nắm hoa đào màu hồng phấn, từ nơi ngón tay vung vẩy ra, cứ như muôn hoa bay trong không trung, nhưng mà những cánh hoa này lại mang theo sự lợi hại, tùy tiện đem cự thạch cắt thành bột phấn.
Tu vi của hai cô gái này vậy mà cũng chẳng yếu hơn Vân Nhi chút nào, hơn nữa dáng dấp lại giống nhau như đúc, là một đôi song sinh, hai người liên thủ uy lực lớn hơn nữa.
Các nàng một người tấn công Phong Phi Vân một bên, hương thơm tràn đầy trong gió, tấn công được Phong Phi Vân vô hạ phân thần, dùng linh khí đem vô địch thiền trượng huy động chẳng khác nào một cái cối xay gió, bắt ra từng con long quyển.
Một tiếng gào thé, Vân Nhi đã lấy lại sức lực, lần nữa cầm bút tung bay tới, đâm thẳng vào mi tâm của Phong Phi Vân.
- Những nữ nhân này chẳng những đẹp, mà còn ác, đều thích ám sát, thật không dễ chọc chút nào.
Đây là cảm giác duy nhất bây giờ của Phong Phi Vân, trong lòng đối với vị Vô Hà công tử chưa từng hiện thân càng thêm phần hiếu kỳ, đây rốt cuộc là loại kỳ nhân nào chứ?