Có dấu hiệu những quả núi lớn sẽ sụp đổ.
Lực lượng Linh Khí mặc dù mạnh mẽ, nhưng mà lại cũng vẫn không thể phá vỡ nổi lớp hào quang chung quanh thân thể Tiêu Nặc Lan. Một ngôi sao đỏ bầm màu máu kia trôi nổi trên đỉnh đầu nàng đang phản xạ ra một đạo ánh sáng như những tia máu.
Trong những tia máu là sát khí lạnh giá như băng, đây là nàng đang phản kích.
Còn chưa hề sống lại mà cũng đã bắt đầu phản kích, muốn chém chết người nào dám khiêu khích nàng, đây là dấu hiệu của Nữ Ma sắp xuất thế.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một đạo sát khí đỏ bầm màu máu này có uy lực không kém gì linh khí. Nó liền đánh trúng vị Cự Kình nào mới ra tay, xuyên thấu búi tóc của lão, thiếu chút nữa đánh vỡ đầu của lão.
Vị Cự Kình này chính là tổ sư Đại Diễn Tiên Môn. Mặc dù có Linh Khí trong tay, nhưng mà lại thiếu chút nữa chết ở trong tay một nữ thi vẫn còn chưa hề sống lại, quả thực vô cùng mất mặt mũi.
Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn tóc tai bù xù, cấp tốc lui về phía sau mấy bước. Lão lấy Linh Kiếm bảo vệ thân hình, sợ nữ thi kia lại ra tay xuất thủ lần nữa.
Nếu mà có thêm quầng sáng sát khí nữa đánh tới, thì lão chưa chắc có may mắn lại tránh thoát được lần nữa, chỉ có linh khí mới có thể ngăn cản hung uy của quầng sáng sát khí kia.
- Hỏa Đầu Đà, Tần Tam Quân, Phong Nhất Ý... Nếu các ngươi mà lại không ra tay, chờ cho Nữ Ma này sống lại thì chỉ sợ sẽ không người nào là đối thủ của nàng nổi.
Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn liên tiếp kêu lên tên của bốn năm vị Cự Kình kia. Tên huý của những người này đều có từ thuở xa xưa, ít nhất đều nổi danh hai trăm năm trở lên, chính là nhân vật cấp bậc lão tổ mỗi Đại gia tộc.
Hỏa Đầu Đà chính là đệ tam Điện Chủ trước đây của Sâm La Điện, Tần Tam Quân chính là một vị lão tổ Tần gia, Phong Nhất Ý chính là một vị lão tổ Phong gia, phía sau còn có hai cái tên huý, mỗi một cái tên đều vang dội cổ kim, đã từng là nhân vật vương giả của một thời đại.
Bọn họ tùy tiện chọn ra một người, đều là đại nhân vật dậm chân đạp mạnh một cái là có thể làm cho cả phủ Nam Thái phát sinh động đất. Huống chi bọn họ tụ tập chung một chỗ, không người nào dám tưởng tượng đó là quang cảnh hùng tráng như thế nào.
Chẳng lẽ những lão gia hỏa đã ẩn cư nhiều năm không hiện ra đều đi tới nơi đây, hay là bọn họ đều ẩn náu trong bóng tối, còn không hề xuất hiện?
Phủ Nam Thái chính là một trong tám Đại phủ nha của Thần Tấn Vương Triều. Mặc dù nó nằm ở biên thùy Nam Man, nhưng mà cũng có thể nói là một phủ đất rộng của nhiều. Loại thế lực lớn hàng đầu cấp bậc giống như Phong gia thì có không dưới hàng chục. Để có thể được xưng là thế lực lớn hàng đầu, bình thường cũng có lão tổ cấp bậc Cự Kình tọa trấn. Có khả năng là một vị, cũng có khả năng là hai vị, hoặc là mấy vị.
Một thế lực lớn cường đại hay không, thì có trực tiếp quan hệ cùng số lượng Cự Kình tọa trấn. Đây chính là lực ảnh hưởng chí cao vô thượng của cấp bậc Cự Kình.
Mà ngoài thế lực lớn hàng đầu ra, phía dưới còn có tiên môn cỡ lớn, gia tộc cỡ lớn.
Số lượng những tiên môn cỡ lớn và gia tộc cỡ lớn này vượt qua con số hàng trăm, chính là lực lượng trung kiên của Tu Tiên Giới ở phủ Nam Thái, có khả năng xưng vương xưng bá tại một quận.
Một quận rộng lớn chừng đại lục Châu Á vậy. Có thể xưng vương xưng bá tại một quận đã là khá khó lường, nên đương nhiên cũng không thể thiếu cường giả tọa trấn, còn môn nhân và đệ tử bên dưới thì không ít hơn một vạn.
Có thể được xưng là hai chữ "Đại hình" ( cỡ lớn), thì trong tiên môn hay gia tộc đó ít nhất cũng có mười nhân vật trưởng lão cấp bậc cảnh giới Thần Cơ, đủ để uy chấn bọn đạo chích, trở thành bá chủ một quận. Trong đó tiên môn cỡ lớn tương đối cường đại thậm chí có mười mấy nhân vật cấp bậc trưởng lão, lại còn có tồn tại cấp chuẩn Cự Kình, chỉ kém một bước là có thể đạt tới trình độ thế lực lớn hàng đầu.
Mà dưới tiên môn đại hình và gia tộc đại hình, vẫn còn có vô số tiểu môn tiểu phái. Số đó hoặc chiếm cứ một tòa Cổ Thành, hay chiếm cứ một huyện. Số lượng thật sự quá nhiều, căn bản vô phương thống kê cho hết.
Sắp xếp tiên môn theo hình thang như thế chính là cả bố cục tổng thể của Tu Tiên Giới ở phủ Nam Thái.
Chỉ có được Cự Kình tọa trấn, mới xem như thế lực lớn hàng đầu. Vậy mà hiện nay ở trong Thương Sinh động phủ đã có tới mấy vị Cự Kình, mọi người đều là lão quái vật đã sống mấy trăm năm. Nếu như là bọn họ toàn lực xuất thủ, có khả năng trong vòng một ngày nện cho tám trăm dặm Kính Hoàn Sơn đều phải chia năm xẻ bảy.
Giữa các thế lực lớn hàng đầu cũng có xích mích về lợi ích, tựa như Phong gia và Tần gia chính là hai gia tộc đối địch đã tranh đấu tám trăm năm. Nhưng hiện tại Phong gia lão tổ và Tần gia lão tổ lại tạm thời gác lại cừu hận, cùng nhau ra tay đánh về hướng nữ thi phía trên Hoàng Nê Cổ Tỉnh.
Đứng trước lợi ích, cừu hận là có khả năng tạm thời bỏ qua.
Tất cả Cự Kình đều xông lên, tổng cộng có sáu vị. Họ đến đến từ các thế lực lớn khác nhau, mọi người đều có hung uy hiển hách, chiêu số nghịch thiên tầng tầng lớp lớp.
Bọn họ lúc trước đều là không muốn liên thủ cùng người khác, dù sao như vậy có làm nhục uy danh của bọn họ. Nhưng một tòa Thần Miếu này thật sự rất quỉ quái, còn nữ thi kia lại thật sự rất đáng sợ. Mếu như bọn họ mà không liên thủ xuất kích, căn bản có thể làm rung chuyển được nàng.
Quang cảnh này rất rung động lòng người. Đã thật lâu không hề xuất hiện quang cảnh mấy vị Cự Kình đồng thời đại chiến. Đến lúc một màn này xảy ra, cả Kính Hoàn Sơn đều bắt đầu chấn động kịch liệt, thật giống như có một con thần thú từ thời Thượng Cổ đang lao nhanh ra từ trong núi. Nó muốn đập vỡ những quả núi cao, rồi từ bên trong lao tới.
Những tu sĩ to gan lớn mật vốn vẫn còn ở lại trong Thương Sinh động phủ, giờ phút này đã bỏ chạy sạch không còn một mống. Đây là võ đài để Cự Kình thi đấu. Phàm là nhân vật vẫn còn chưa đạt tới cấp bậc Cự Kình thì căn bản không có tư cách ở lại chỗ này. Mà coi như lưu lại, thì cũng bị một cỗ chiến uy đáng sợ chèn ép thành phấn vụn.
Đương nhiên những tu sĩ Phong gia vốn đang chuẩn bị vây giết Phong Phi Vân, tất cả cũng rút lui. Với tu vi cấp thấp như Phong Phi Vân, mà lại cũng dám xông vào cấm địa Thần Miếu. Những người như vậy rất có thể đều đã chết ở trong Thần Miếu, không ai tin tưởng hắn còn có thể sống sót.
- Ha ha! Đại hòa thượng, ngươi nhìn kìa. Có người đã ra tay thay chúng ta. Đây chính là sáu vị cường giả cấp bậc Cự Kình. Bọn họ liên thủ, trấn áp một nữ thi còn chưa sống lại quả thực là dư dả.
Phong Phi Vân mở cửa sổ Phật tháp ra, rồi nhìn ra xa về phương hướng Hoàng Nê Cổ Tỉnh. Chỉ cảm thấy nơi đó bóng người hỗn loạn, có hơn một ngàn đạo Linh Thông đang cùng công kích, quả thực phô thiên cái địa, trùng trùng điệp điệp.
Nếu không phải trong Thần Miếu có trận pháp từ thuở xa xưa bảo vệ, hơn nữa tu vi của Tửu Nhục hòa thượng ngăn cản, chỉ sợ ngôi Thần Miếu này đều cũng đã bị nghiền nát thành một đống gạch ngói vụn.
Tửu Nhục hòa thượng lắc đầu thở dài nói:
- Vô dụng, trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh ẩn chứa tu vi từ lúc sanh ra của trụ trì Thương Sinh Tự, chính là lấy thân thể của lão để luyện hóa ra Cổ Tỉnh ( giếng xưa). Căn bản không phải sáu Cự Kình bọn họ có thể công phá.
Vị trụ trì Thương Sinh Tự khi còn sống chính là ngôi sao sáng Phật Môn, tu vi đạt mức là người Thông Thiên. Ngay cả Tấn Đế lúc đó cũng muốn tôn xưng lão một tiếng phật sư, từ đó có thể thấy được tu vi của lão cường đại ra sao.
Sáu vị Cự Kình mặc dù đều là nhân vật phi phàm, nhưng mà cũng tuyệt đối không sánh bằng nhân vật tựa sao Bắc đẩu như trụ trì Thương Sinh Tự. Trụ trì lấy tánh mạng và thân thể của mình để tế luyện ra Hoàng Nê Cổ Tỉnh, nên đã thai nghén lực lượng mạnh mẽ. Với lực lượng của sáu người bọn họ đích xác rất khó công phá.
- Trò đùa gì vậy, vị trụ trì Thương Sinh Tự mặc dù cường đại, nhưng mà dù sao đã chết đi hơn một ngàn tám trăm năm. Lực lượng của Hoàng Nê Cổ Tỉnh chỉ sợ đã trôi qua không ít. Với chiến pháp của sáu vị Cự Kình vô thượng, nhiều nhất chỉ cần nửa canh giờ là có thể công phá được đạo hào quang kia.
Phong Phi Vân lên tiếng phân tích.
Kỳ thật Phong Phi Vân sở dĩ mở miệng nói như vậy, cũng là bởi vì hắn không muốn đối địch cùng Tiêu Nặc Lan. Dù sao ở trong óc hắn vẫn còn quanh quẩn lời dặn bảo của trụ trì Thương Sinh Tự sắp chết.
So với sự đau thương của Ngạn Hoa, thì cái chết của hồng nhan đều làm cho người ta cảm giác được một sự thương xót.
Huống chi Phong Phi Vân cũng là một người đã từng chết một lần, khiến cho hắn đối với Tiêu Nặc Lan có một sự đồng tình, cảm giác được bọn họ đều là cùng loại người.
Có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên!
Tửu Nhục hòa thượng nói:
- Ngươi sai rồi, trụ trì Thương Sinh Tự năm đó sở dĩ lựa chọn nơi đây làm địa điểm cho Nghịch Chuyển Sinh Tử Đại Pháp, cũng là đã làm tính toán.
- Chẳng lẽ Kính Hoàn Sơn có địa phương đặc thù gì chăng?
Phong Phi Vân hỏi.
- Trong Kính Hoàn Sơn có nhiều mỏ quặng Linh Thạch, thế nhưng mà không chỉ có đặc thù sao?
Tửu Nhục hòa thượng hỏi.
- Thôi đi, quặng Linh Thạch mặc dù hiếm có, nhưng mà lại cũng không phải chỉ có đặc thù riêng Kính Hoàn Sơn mới có, cái này thì có đặc thù gì?
Phong Phi Vân tự nhiên không tin vị trụ trì Thương Sinh Tự chỉ bởi vì trong Kính Hoàn Sơn có nhiều Linh Thạch hơn, nên mới lựa chọn địa điểm thực thi Nghịch Chuyển Sinh Tử Đại Pháp ở chỗ này, loại giải thích này cũng quá gượng gạo.
- Nhưng mà mỏ quặng Linh Thạch ở Kính Hoàn Sơn đạt hơn mười cái. Trong đó tỉ lệ thai nghén ra Linh Thạch hậu hĩnh, tài nguyên đủ để duy trì cho một thế lực lớn hàng đầu dùng mấy trăm năm. Nhiều Linh Thạch như vậy, chẳng lẽ đều vẻn vẹn chỉ là do thiên địa sinh trưởng mà thành?
Tửu Nhục hòa thượng hỏi ngược lại.
Linh Thạch là tinh hoa thiên địa ngưng tụ lại, cũng như ngọc thô trong tảng đá, xương sống của thế giới, linh tủy thiên địa. Có thể thu được một khối Linh Thạch đều là cơ duyên lớn lao, huống chi là nhiều quặng Linh Thạch như vậy, đích xác ở đây có vẻ hơi không giống bình thường.
Trong đầu Phong Phi Vân đột nhiên hồi tưởng lại một cái vực sâu bên ngoài Thương Sinh động phủ. Dưới đáy vực sâu linh khí mênh mông cuồn cuộn, như nham thạch nóng chảy đang di động, so sánh linh khí trong trong không khí thì đậm đặc hơn mấy lần.
Lúc ấy hắn đã từng liền hoài nghi bên dưới vực sâu kia có một linh mạch, nhưng là bởi vì không có tự mình đi xuống vực sâu, nên lúc ấy hắn cũng không dám khẳng định. Nhưng mà nghe được Tửu Nhục hòa thượng nói ra một câu này thì hắn càng khẳng định hơn suy đoán trong lòng.
- Chẳng lẽ dưới lòng đất Kính Hoàn Sơn này thật sự đang chảy một con linh mạch. Mà chỗ Thương Sinh Tự vào năm đó đã dùng Hoàng Nê Cổ Tỉnh để cố định linh mạch, lấy lực lượng vô cùng vô tận của linh mạch để thai nghén Tiêu Nặc Lan thi thể, nghịch chuyển sinh tử, thai nghén ra vô thượng linh thể.
Phong Phi Vân nói.
Tửu Nhục hòa thượng không nghĩ tới Phong Phi Vân lại đoán được sự tồn tại của linh mạch, vì vậy gật đầu, thở dài nói:
- Hiện nay một một phần ba linh khí của linh mạch này đều bị Hoàng Nê Cổ Tỉnh hấp thu. Một cỗ linh khí này đẳng cấp lớn lao ra sao, quả thực cuồn cuộn không dứt. Mấy người Cự Kình này làm sao có thể đủ sức công phá?
- Nói đi nói lại, ngươi chính là muốn chúng ta đi chịu chết.
Phong Phi Vân không muốn làm kẻ ngu thứ hai, lại càng không muốn liều mạng vùng một vị cùng Nữ Ma.
- Không phải chịu chết, mà là cứu vớt thương sinh. Người trẻ tuổi đang lúc khỏe nhất, lấy việc diệt trừ ma bảo vệ đạo là nhiệm vụ của mình, tương lai sẽ lưu danh muôn đời...
Tửu Nhục hòa thượng lại bắt đầu lải nhải.
- Đủ rồi, đủ rồi, ta không có hứng thú đối với thương sinh trăm họ. Sở dĩ ta đồng ý với lão, đó đều là vì... Tiên Tuyết.
Phong Phi Vân cúi người, sau đó nhặt cây Vô Địch Thiền Trượng trên mặt đất lên, chuẩn bị xông ra khỏi Phật tháp.
- Tiểu thí chủ ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi. Khụ khụ, lúc trước không phải ta cho ngươi một viên Tứ Phẩm Cổ Tu Đan sao, hiện tại chính là lúc nó pháit huy công dụng. Sau khi ngươi ăn viên Cổ Tu Đan vào, chiến lực sẽ tăng lên nhanh chóng, đủ để chống lại được với một vị bán Cự Kình. Nếu có thêm lực lượng của Vô Địch Thiền Trượng, tất nhiên có thể trấn áp được vị Nữ Ma kia, hoàn toàn siêu độ được nàng.
Tửu Nhục hòa thượng lần đầu tiên bật cười, cười đến cáo già, tựa hồ lão đã chờ đợi giờ khắc này thật lâu.
Mẹ ơi! Có vẻ con lừa già ngốc này cũng đã sớm mưu đồ tốt lắm, đưa Tứ Phẩm Cổ Tu Đan cho Phong Phi Vân, chính là vì đúng vào lúc này phát huy công dụng.
Trời ạ, còn không có úp úp mở mở a! Phong Phi Vân rất là đau lòng. Cái này vẫn còn là hắn chuẩn bị vào lúc sống chết trước mắt thì mới nuốt, bây giờ nhìn lại là không phải chờ lúc này sao.
- Dược lực có thể duy trì bao lâu?
Phong Phi Vân cắn răng hỏi.
- Nửa canh giờ!
Tửu Nhục hòa thượng cũng là cắn răng nói.
- Cái gì? Mẹ ơi, Tứ Phẩm đan dược lại chỉ có thể duy trì chiến lực nửa canh giờ. Vậy nếu mà trong nửa canh giờ ta cũng không trấn áp nổi Nữ ma kia, chờ dược lực trôi hết thì chẳng phải chính là lúc ta chết ?
Phong Phi Vân rất muốn lại cởi giầy ra, nện hai cái trên mặt Tửu Nhục hòa thượng.
Nhưng mà lực lượng Cự Kình thật sự quá cường đại, đừng nói là duy trì nửa canh giờ, coi như vẻn vẹn chỉ là duy trì một phút đồng hồ đều đã có khả năng làm được rất nhiều đại sự.
Có thể duy trì chiến lực cấp Bán Cự Kình nửa canh giờ, viên đan dược này đích xác có khả năng được xưng là cấp bậc Tứ Phẩm.