Ánh mắt Phong Phi Vân lần nữa lại phóng tới mục tiêu ở phía sau rèm, Trịnh Đông Lưu vậy mà gọi hắn là chủ tử, lẽ nào đối phương chính là cao tằng trong gia tộc Ngân Câu.
Nếu đối phương thật sự là cao tằng trong gia tộc Ngân Câu, như vậy thì dù cho là Phong Vạn Bằng đến đây e rằng cũng phải quỳ xuống đối với hắn (nàng).
Dù sao gia tộc Ngân Câu so với Phong gia cũng cường đại hơn một bậc!
Người ở phía sau rèm kia đứng lên, đôi môi hắn(nàng) dường như nhẹ nhàng chuyển động, không có bất cứ âm thanh nào truyền ra rồi lại ngồi trở xuống.
Cách không truyền âm!
Người này dĩ nhiên là đem sóng âm ngưng tụ lại, hóa thành một luồng sóng âm, trực tiếp truyền vào trong tai của Trịnh Đông Lưu.
Tu vi người này vượt qua rất xa suy đoán của Phong Phi Vân, tuyệt đối là cao thủ tu luyện, nói không chừng so với Phong Vạn Bằng hay Tam gia thì người này còn có đẳng cấp mạnh hơn.
Trịnh Đông Lưu gật đầu, sau đó nhìn về Phong Phi Vân cười nói:
- Chủ tử nhà ta nói Phong Phi Vân tuổi thực sự còn quá trẻ, sợ rằng không điều khiển được mấy nghìn người chiến đấu, đối với ngươi cũng không có mấy là tin tưởng. Trừ khi Phong thiếu gia có thể chứng minh bản thân có đầy đủ can đảm, khí phách và tài trí thông minh, không thì chuyện làm ăn lỗ vốn Ngân Câu phường chắc chắn sẽ không làm.
Phong Phi Vân cười nói:
- Vậy không biết chủ tử nhà ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?
Trịnh Đông Lưu vuốt cằm cười:
- Chỉ cần ngươi có thể trả lời cho nàng ba vấn đề, nàng liền đích thân xuất thủ đánh chết Tam gia, nếu như nàng tự tay xuất thủ, Tam gia hắn phải chết là chuyện không nghi ngờ gì.
Ánh mắt Phong Phi Vân bắn tới, cười nói:
- Tiền bối hào ngôn như thế, xem ra bản lĩnh thật không nhỏ, mời ra đề tài đi!
Đối phương bên kia tu vi cực cao, khí độ bất phàm, tâm cảnh tu vi càng không gì sánh kịp, Phong Phi Vân cho rằng nàng là một lão thái bà tu luyện trên trăm năm, dám chắc tóc đã trắng xóa, không thì tâm cảnh không thể nào cổ tỉnh vô ba như thế. (tâm không động, không hề bận tâm)
Đương nhiên cái này chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của Phong Phi Vân, tuổi tác thật sự của đối phương, hiện tại căn bản hắn không thể nhìn thấu được.
Gió làm cho tấm rèm bị lay động, một thanh âm trong trẻo dễ nghe va chạm vào nhau.
Người ở phía sau rèm càng có vẻ mờ ảo, hư huyễn, làm cho người ta không nhìn rõ cho lắm, thấy không rõ tuổi của nàng, chỉ biết nàng mặc y phục màu trắng la sam, thanh khiết, đó chính là sợi tơ tằm của Tuyết phưởng làm thành, tinh tế tỉ mĩ tự nhiên, trong tay cầm một cây đàn tì bà màu đỏ nhưng lại không có khảy đàn.
Đây là một lão thái bà lịch sự tao nhã, trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế. !
Thanh âm của nàng quả thực có vẻ rất là khàn, thật giống như gió trong sa mạc, khô khốc đến muốn chói tai,
- Vấn đề thứ nhất, Ưng trảo bang người đông phân bố khắp thành Linh Châu, muốn tiêu diệt bọn chúng nhất định phải đưa chúng tụ hợp đến cùng một chỗ, ngươi làm sao có thể đem mấy ngàn tên trong bang tụ hợp lại?
Thanh âm này nghe giống như một lão bà tám mươi tuổi, trong giọng khàn khàn còn có cả sự già dặn.
Thế nhưng Phong Phi Vân lại nghe ra đó vốn không phải là thanh âm của nàng, mà là thông qua phương pháp đặc thù biến đổi âm thanh.
Đối phương bên kia không muốn hắn biết đến thân phận của nàng!
- Chưa đến tám ngày nữa, đó là ngày đại thọ của Tam gia, đến lúc đó bang chúng Ưng trảo bang nhất định toàn bộ đều có mặt, chính là lúc một mẻ mà hốt gọn bọn họ.
Phong Phi Vân ung dung đáp.
Nàng gật đầu, lại nói:
- Vấn đề thứ hai, bang chúng Ưng trảo bang vượt lên quá bốn ngàn, mặc dù chỉ là một đám người ô hợp nhưng muốn đem bọn chúng tiêu diệt chỉ sợ cũng phải bỏ ra giá cao thảm trọng, ngươi đã từng tính toán qua số thương vong của thành vệ quân hay chưa?
Phong Phi Vân cười nói:
- Hiển nhiên đã từng suy tính, nếu để cho ta chỉ huy thương vong tuyệt đối không vượt quá trăm người.
- Không vượt quá trăm người?
Trịnh Đông Lưu nói tiếp:
- Coi như là mười tám Chư thiên hầu gia của vương triều Thần Tấn chỉ huy, thương vong cũng không thể nào chỉ có một trăm, Phong thiếu gia cũng không nên ở trước mặt chủ tử nhà ta mà nói mạnh miệng thế chứ.
Phong Phi Vân nói:
- Phong mỗ chưa bao giờ khoe khoang, Trịnh chủ sự nếu không tin tám ngày sau cũng có thể cùng ta đi đến Huyết ưng đại viện?
Trịnh Đông Lưu nhướng mày, nói:
- Ngoại trừ người của Ưng trảo bang thì chưa từng có người nào bước vào Ưng trảo bang có thể sống mà đi ra.
- Muốn đối phó Ưng trảo bang, ta phải đến Huyết ưng đại viện một lần.
Phong Phi Vân ưỡn ngực, lời nói chuẩn xác làm cho người ta cảm thấy một loại tự tin không gì sánh được.
Im lặng thật lâu!
Phía sau rèm truyền tới một tiếng vỗ tay nhẹ nhàng, nàng cười nói:
- Không nghĩ tới ở thành Linh Châu nho nhỏ này còn có thể gặp được một người thiếu niên có quyết đoán như thế, ngươi tên là gì?
Phong Phi Vân trong lòng vui mừng, nói:
- Đây là vấn đề thứ ba của ngươi hay sao?
- Không sai.
Thanh âm của nàng vẫn già dặn, khàn khàn.
- Họ Phong, tên Phi Vân!
Nàng nói:
- Phong Phi Vân, xem ra con cháu Phong gia của Nam Thái phủ quả nhiên là nhất biểu anh tài, can đảm cùng mình, tên này ta đã ghi nhớ, tuổi trẻ tài cao như ngươi vậy thì không nên mai một ở nơi thành Linh Châu nhỏ nhoi này, chỉ có đi ra ngoài, mới có thể thấy được cả thiên địa rộng lớn.
Phong Phi Vân nói:
- Ta tin là ngày này sẽ không lâu lắm đâu.
- Cuộc trao đổi này cứ quyết định như vậy đi, không vì cái gì khác mà chỉ vì ba chữ Phong Phi Vân này, Ngân Câu phường sẽ giúp ngươi đánh chết Tam gia, chúng ta muốn cả tài sản của Huyết ưng đại viện, một đồng ngươi cũng không được thiếu.
Nàng tiếp tục nói.
- Cứ quyết định như vậy đi, tám ngày sau, nhất định máu nhuộm cả thành Linh Châu.
Đàm phán làm ăn ổn thỏa, Phong Phi Vân ở Ngân Câu phường lại mua ba bụi cây huyết linh miêu rồi mới rời đi, trở về phủ thành chủ trong lòng cảm thấy phấn khích rất nhiều.
Đem Ngân Câu phường buộc vào trong trận chiến, bước cờ này Phong Phi Vân quyết định đối phó với Tam gia cũng đã giải quyết xong.
Nhưng mà lão thái bà ấy vẫn chưa hề hiện thân, lại làm cho lòng hắn hết sức hiếu kỳ, thân phận người này rốt cuộc là gì?
Lúc Phong Phi Vân đi rồi, tấm rèm nhẹ nhẹ vé lên, một bàn tay trắng tựa như mỹ ngọc đưa ra ngoài, đây là chẳng khác nào ngọc thủ băng điêu, thật giống như một đóa thanh liên ở trên mặt hồ nở rộ.
Trịnh Đông Lưu thấy cánh tay đưa ra ngoài, lại lần nữa vội vàng nằm rạp xuống quỳ trên mặt đất, tựa đầu ngoan ngoãn mai hạ, gần như quỳ sát mặt đất.
Thật giống như một con chó trung thành gặp được ông chủ!
Cô gái này ở gia tộc Ngân Câu có địa vị cực cao, hắn cũng không dám mảy may tiếp đón không được chu đáo,
- Điệp nhi, Điệp nhi, đi theo hắn!
Trên lòng bàn tay ngọc tràn ra một một màn mây khói trắng, một đoàn sương mù lượn lờ, từng tia vân vụ ngưng tụ biến thành một con hồ điệp thủy tinh màu trắng.
Lúc đầu con bướn này vẫn không nhúc nhích, thế nhưng dần dần lại sống lại, cánh nhẹ nhàng run lên, từ trong bàn tay nàng bay ra ngoài, bay ra Ngân Câu phường, hướng về Phong Phi Vân mà đuổi theo.
Hồ điệp bạch sắc chính là linh khí ngưng tụ lại, lúc đầu đã thông minh, có thể so với một nửa linh thú.
- Chủ tử, thân phận người cao quý, hà tất vì một tên Phong Phi Vân nho nhỏ mà làm trễ mất tám ngày ở thành Linh Châu.
Trịnh Đông Lưu có vẻ không hiểu, giọng nói có vẻ khiêm nhường hỏi.
Thanh âm của nữ tử thần bí không hề khàn khàn nữa, ngược lại trong trẻo chẳng khác nào chim hoàng oanh, nói:
- Người này thật không đơn giản, lại có thể ngăn cản được tam tằng uy áp của ta, tu vi rất là quái lạ, đây là thứ nhất.
- Thứ hai, một người tu sĩ nho nhỏ chỉ ở linh dẫn trung kỳ mà có can đảm đối địch với cao thủ tiên căn trung kỳ, thật là làm cho ta không thể không bội phục can đảm và khí phách của hắn.
- Nếu như hắn thật có thể tiêu diệt Ưng trảo bang, hơn nữa thương vong chưa đến một trăm, như vậy thì tuyệt đối là nhân tài hiếm thấy, ta cũng không luyến tiếc gì mà cùng hắn kết giao bằng hữu.
Trịnh Đông Lưu nói:
- Phong Phi vân nếu là có thể làm bằng hữu với chủ tử, như vậy thì thanh danh vang khắp thiên hạ, thăng quan tiến chức vùn vụt nằm ở trong tầm tay. Đây tuyệt đối là tu hành tám kiếp hắn cũng không có được phúc phần như vậy.
Trịnh Đông Lưu chính là biết rõ thân phận của vị chủ tử này khó lường bực nào, coi như là gia chủ đương thời Phong gia của Nam thái phủ gặp nàng e rằng đều phải khom mình hành lễ, như thành chủ Linh Châu Phong Vạn Bằng ở trước mặt nàng quả thực chỉ có thể xem như loài giun dế.
Một câu nói của nàng, đủ để điều động nghìn vạn lần đại quân. !
Phong Phi Vân nếu thật có thể được nàng tán thưởng như vậy thì tiền đồ quả thực không thể nào có giới hạn, thế nhưng ánh mắt chủ tử cực cao, người bình thường nàng căn bản là nhìn không thuận mắt. ... ... ...
Thời gian lướt qua như bóng câu qua cửa sổ, tám ngày đã trôi qua rất nhanh.
Tám ngày này Phong Phi Vân chỉ đi vào doanh trại của thành vệ quân có một lần, lúc khác đều dùng để tu luyện, sau khi gặp qua vị lão thái bà thần bí ở Ngân Câu phường, Phong Phi Vân hiểu được thực lực của mình còn kém xa lắm, mấy ngày nay đều ở đây dùng huyết linh miêu rèn luyện huyết dịch.
Tám ngày hắn liền dùng hết tám bụi huyết linh miêu, bây giờ hắn không mượn lực nén của nước cũng đã hoàn toàn có thể tiếp nhận được dược lực của huyết linh miêu.
Huyết dịch trong thân thể vừa biến thành màu đen một chút, tốc độ lưu thông của huyết dịch cũng trở nên nhanh hơn.
Tám ngày này, Phong Phi Vân đi đến Ngân Câu phường hai lần, nhưng lại không còn nhìn thấy vị lão thái bà thần bí kia, ngay cả mười sáu tên thần quân thiết giáp cũng hoàn toàn biến mất.
Phong Phi Vân quăng người nhảy lên cỡi trên lưng một con mãnh hổ xích hồng, tay cầm dây cương cười lớn một tiếng:
- Lưu lão, hôm nay chúng ta chính là đi chúc thọ, không cần phải khẩn trương như thế.
Lưu quản gia mặc y phụ bào sam màu đen, nhưng thế nào cũng không có thoái mái, vẻ mặt nghiêm nghị cười một tiếng:
- Huyết ưng đại viện mặc dù là chỗ nguy hiểm nhất thành Linh Châu, thế nhưng lão nô chẳng chút nào khẩn trương, chẳng qua lão nô đang vì lo lắng cho thiếu gia! Kỳ hạn một tháng hôm nay đã qua tám ngày, người lại không có một chút động thủ?
Lưu quản gia cảm giác mình hoàn toàn không đoán ra tâm tư trong lòng của Phong Phi Vân, hắn thật giống như là một chút nóng nảy cũng không có.
Rõ ràng đã cam đoan thề chân thành rằng sẽ tru diệt Tam gia, thế nhưng bây giờ lại gióng trống khua chiên chạy đi mừng thọ cho hắn, đây rốt cuộc là mạnh miệng hay sao?
Phong Phi Vân thần bí cười cười, nói:
- Nói không chừng hôm nay ta liền động thủ.
Lưu quản gia hiển nhiên không tin hắn sẽ động thủ vào hôm nay, dù sao năm nghìn tên thành vệ quân kia căn bản cũng không có điều động, lẽ nào hắn mang theo hơn một trăm tên gia nô đi diệt mấy ngàn tên Ưng trảo bang ư, đây quả thực là trò cười.
Hơn một trăm tên gia nô này chẳng qua chỉ là lao công vận chuyển quà mừng, mấy chục xe quà, đây cũng không phải là một hay hai người có thể chở hết, Phong Phi Vân đặc biệt chỉ mời tới hơn một trăm tên gia nô thân thể cường tráng để vận chuyển.
Đây lại là lần đầu tiên Phong thiếu gia này đi mừng thọ cho Tam gia, ra tay dĩ nhiên là khá hào phóng, quà mừng tổng cộng hai mươi tám chiếc xe lớn, mỗi một chiếc xe lớn đều chở bốn cái rương sắt lớn, bên trong chứa quà mừng hoàn toàn không nhẹ, đầy tớ đem những thứ này vận chuyển mệt đến ngất ngư.
Trong miệng Phong Phi Vân hừ hừ, dẫn đầu trùng trùng điệp điệp đoàn xe, đi mừng thọ.