Chương 31: Đường dài đằng đẵng, chớ dừng lại

Linh Chu

Cửu Đương Gia 30-06-2023 14:30:20

Phong gia là một gia tộc khổng lồ, tổng cộng chia làm mười sáu mạch trực hệ, hệ thứ có bốn mươi tám mạch. Nếu nói trực hệ thì chính là chỉ huyết dịch chảy xuôi trong con cháu Phong gia thuộc về ruột thịt với người trong họ, nhưng bởi vì tổ tông khác nhau nên mới được chia làm mười sáu mạch hệ riêng. Mỗi một mạch hệ riêng đều có vô số con em gia tộc tạo thành thế lực Phong gia ở mỗi một phương, tạo thành một loại hình thức vừa cùng nhau tồn tại mà cũng vừa cạnh canh với nhau. Căn cứ vào số lượng cường giả và nhân tài của mỗi mạch mà mỗi hai mươi năm những trưởng lão trong gia tộc sẽ tiến hành xếp hạng cho mỗi một mạch. Vì vậy mới có Tiềm long đại chiến với Binh thư thiết quyển hội. Phong Phi Vân lại thuộc về mạch trực hệ thứ mười hai của Phong gia. Mạch hệ này của bọn họ mặc dù không có ở kế cuối trong mười sáu mạch hệ nhưng cũng có thể xem là cái đuôi trong bảng xếp hạng, cho nên giống như Phong Vạn Bằng vậy, tuy là thiên tư không tầm thường nhưng lại chỉ có thể được bố trí làm một vị thành chủ ở thành Linh Châu mà thôi. Đừng xem một vị thành chủ tựa hồ như rất giỏi, trong mắt những cao tầng của Phong gia kia thì cách đối xử này chính là không có tương lai, con em trong gia tộc thực sự được coi trọng đều được bố trí đến quân doanh thần vũ, hoặc là phủ quận nha môn, như thế mới có ngày nổi danh. Nói tóm lại một câu, ở Phong gia thì chỉ có mạch hệ xếp hạng càng cao thì địa vị con cháu trong mạch hệ này mới càng cao, có thể tu luyện đến công pháp việt hảo, thậm chí có thể được khen thưởng một cây linh dược nghìn năm, hoặc là dùng đan dược để tăng thể chất và tu vi lên. Mấy thứ này đều là những mong muốn cố gắng của con em trong gia tộc, có thể nói bất luận thiên tài nào muốn trở thành một nhân vật kinh thiên vĩ địa thì đều không thể rời bỏ khỏi nguồn tài nguyên khổng lồ chất đống này. Giống như Phong Phi Vân vậy, nếu như không phải dùng huyết linh miêu thì cũng không thể nhanh chóng đạt đến cảnh giới như bây giờ, đây chính là công hiệu của dị thảo và linh thảo. Không dùng linh dược và tu luyện công pháp đứng đầu thì cường giả ở đâu ra? Mà đến hôm nay thì Tiềm long đại chiến và Binh thư thiết quyển hôi đã sắp tới rồi, các mạch hệ lớn đều đã bắt đầu mài quyền ken két, âm thầm chuẩn bị tư thế muốn thứ hạng mạch hệ của mình được tăng cao trong cuộc quyền thuật này. Mà những thiếu niên thiên tài kia lại càng muốn dựa vào trận đấu công bằng lần này bỗng niên trở nên nổi tiếng, danh chấn thiên hạ. Phong Phi Vân ở tại mạch thứ mười hai, cái này cũng không phải là nhân vật thiên tài kinh thiên động địa gì, dựa theo suy tính của "Mạch chủ" Cửu thái gia thì có thể giữ được hạng thứ thứ mười hai cũng khá là gian nan rồi. Mà Cửu thái gia đã gần đến lúc tuyệt vọng thì ở thành Linh Châu lại truyền tới một tin tức, xuất hiện một người có binh pháp với trí tuệ hơn người, đó chính là Phong Phi Vân, nhất thời làm cho lão già này như nắm được một cây đạo thảo cứu mạng vậy, quyết định trọng điểm bồi dưỡng hắn, thậm chí không tiếc dùng mỹ sắc để khích lệ hắn. Mà việc hôn sự của Phong Tiên Tuyết với Phong Phi Vân ở đây cũng đã được định hết rồi. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Phong Tiên Tuyết lại nói chỉ cần Phong Phi Vân dám đi Tử Tiêu cổ thành thì nàng liền đánh gãy xương Phong Phi Vân. ... ... Vào lúc giữa trưa, mặt trời nhô lên cao ánh nắng chói chang, khí trời có vẻ khá ngột ngạt, ngay cả cây liễu Bố cốc điểu bên cạnh đường lớn cũng mất đi sức sống, bộ dáng có vẻ rất mệt mỏi. "Khuông khuông!" Một chiếc xe có tám bánh xe bằng đồng được một con sơn lộc toàn thân đầy vảy kéo đi, hướng ra khỏi cổng thành Linh Châu. Sơn lộc thần tuấn, lộc giác (sừng) giống như là kỳ phong! Tiếng bánh xe chuyển động nhanh chóng làm phá vỡ buổi trưa tĩnh mịch, sau khi đi tới trên đường lớn thì trên lưng của sơn lộc bỗng nhiên sáng lên bóng của một đạo phù văn, lóe ra ánh sáng màu trắng. Con sơn lộc này cao chừng bốn thước, cả người đều phát ra ánh sáng, trong một khoảng thời gian ngắn sức mạnh liền bùng phát lên, tốc độ nhanh không chỉ gấp mười lần, lôi cổ xe đồng tám bánh bay đi rất nhanh, chạy ra khỏi thành Linh Châu đã cách xa mười dặm, biến mất ở giữa rừng núi. - Đây là Tật phong Phù lục (lá bùa gió táp), thuộc về Phù lục nhất phẩm, một khi dán vào trên lưng của sơn lộc thì có thể làm cho nó đi một ngày được tám ngàn dặm. Dĩ nhiên công hiệu của Tật phong phù lục cũng chỉ có thể duy trì trong một ngày đêm, sau đó linh khí sẽ kiệt quệ, qua ngày hôm sau nhất định phải thay lá Phù lục mới mới được. Phong Vạn Lý ngồi trong xe, nhìn về phía Phong Phi Vân và Phong Tùy Vũ mà giải thích. Tuy là đường núi tròng trành nhưng mà trong xe lại sóng yên biển lặng, thật giống như đang ngồi ở trong khoang thuyền vậy, một chút cảm giác lay động cũng không cảm nhận được. Mặc dù Tiềm long đại chiến với Binh thư thiết quyển hội còn phải hơn hai tháng nữa mới tới nhưng mà bây giờ con cháu đời thứ năm của Phong gia đều đã bắt đầu hội tụ ở Tử Tiêu cổ thành, gần như đều quay trở về gia tộc sớm hơn thời hạn. Thứ nhất, như vậy thì những con cháu tham chiến này mới có thể tìm hiểu một chút về những đối thủ mạnh để ứng đối trước. Thứ hai, các con cháu mạch hệ lớn cũng phải liên lạc cảm tình với nhau để cùng liên thủ trong Tiềm long đại chiến và Binh thư thiết quyển hội, tránh cho việc thương tổn người nhà với nhau. Những chuyện này dĩ nhiên đều là do mạch chủ của các đại mạch ở sau lưng bày mưu tính kế. Chuyến đi đến đây lần này để rước Phong Phi Vân và Phong Tùy Vũ của Phong Vạn Lý chính là vì vậy, bây giờ là đang trên đường chạy tới Tử Tiêu cổ thành. Biểu hiện của Phong Tùy Vũ nho nhã lễ phép, trên người có khí chất nho nhã, từ từ nói: - Tật phong Phù lục này vậy mà thần kì như thế, luyện chế nhất định rất là khó khăn, cũng chỉ có người kiệt xuất như nhị bá mới có thể luyện chế ra được thần phù như vậy. Trong lòng Phong Phi Vân ngầm chế giễu, Tật phong Phù lục chẳng qua chỉ là Phù lục nhất phẩm mà thôi, Phong Tùy Vũ người này vậy mà lại gọi là thần phù, công phu nịnh hót thật là nhất hạng mà. - Tật phong Phù lục thật ra cũng không phải là thần phù gì, nhưng mà nếu muốn luyện chế ra Tật phong phù lục thật sự thì ít nhất cũng cần phải có tu vi tiên căn sơ kỳ, hơn nữa cần dùng đến những vật liệu hiếm hoi như Ngọc ti chỉ, Đại phong huyết nữa mới được. Một tờ Tật phong phù lục nếu như lấy đem đi bán ít nhất cũng có thể bán được giá cao đến một trăm kim tệ. Phong Vạn Lý nói. Một trăm kim tệ đối với Phong Phi Vân hay những con em của đại gia tộc mà nói căn bản cũng không coi là cái gì, nhưng mà đối với người thường mà nói thì tuyệt đối là một con số trên trời. Một tờ Tật phong phù lục chỉ có thể dùng được trong một ngày đêm mà phải tiêu hao đến một trăm kim tệ tài phú, như vậy có thể thấy được mức độ xa xỉ như thế nào. Đây chính là nguồn tài nguyên mang tầm quan trọng, một gia tộc nếu như thiếu hụt sự chống đỡ của của cải thì tuyệt đối không thể nào lớn mạnh được. - Các con hiện nay tu vi vẫn còn quá thấp, chờ các con đạt đến cảnh giới tu vi tiên căn tự nhiên có thể mua sắm vật liệu, tự mình luyện chế Phù lục. Phong Vạn Lý tiếp tục nói. Phong Phi Vân cầm một góc màn trong cổ xe đồng vén lên, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ là rừng cây rậm rạp, núi cao sông lớn đều thu hết vào tầm mắt. Từ lâu đã rời khỏi thành Linh Châu mấy trăm dặm mà hướng về một con đường không biết ở phía trước. Đây chính là đường đi về Tử Tiêu cổ thành! Tử Tiêu cổ thành chính là phủ thành của Nam Thái phủ, cũng là một tòa cổ thành lớn nhất phía Nam của cả vương triều Thần Tấn, chính là nơi mà người tu tiên đều tụ hợp, xà long hỗn hợp, thảo mãng hoành hành, các đại gia tộc san sát nhau, lại thêm việc có một ít tiên môn đứng đầu cũng tọa lạc trong cổ thành đang rộng rãi thu nhận đệ tử. Thành Linh Châu so với Tử Tiêu cổ thành quả thực chính là một địa phương nhỏ lạc hậu ở nơi xa xôi, nhỏ bé chật hẹp không đáng nhắc tới. - Phi Vân, Tùy Vũ, đến Tử Tiêu cổ thành hai người các con phải an phận một chút, không được phép không coi ai ra gì như ở thành Linh Châu vậy. Tử Tiêu cổ thành chính là nơi tàng long ngọa hổ - nhân tài ẩn dật, chỉ là đại gia tộc giống như Phong gia chúng ta thì có tới ba, bốn cái, trong đó càng có nhiều môn phái tiên đạo bàng đại, thế lực cường mạnh chả hề thua Phong gia đâu. Sắc mặt của Phong Vạn Lý trở nên thận trọng, đặc biệt là lúc nhìn chăm chú về phía Phong Phi Vân thì có một chút ý muốn cảnh cáo, dù sao tiểu tử Phong Phi Vân này đúng là có tiền khoa, hắn chỉ ở thành Linh Châu làm xằng làm bậy mà thôi, cũng không gây ra phong ba gì lớn. Nhưng nếu đã đến Tử Tiêu cổ thành mà tiểu tử này còn dám bắt thiên kim tiểu thư của một gia tộc nào đó đem lên giường chơi đùa thì chắc hẳn là đã trêu ghẹo phải nữ đệ tử của một tiên môn nào đó, như vậy thì không phải là gặp phải đại họa không thể không chết sao. Phong Vạn Lý chính là vô cùng không yên lòng đối với Phong Phi Vân, rất sợ người này sắc đảm ngập trời mà làm ra một số chuyện kinh hãi thế tục, như vậy thì đã chọc phải trời rồi. Phong Tùy Vũ nghiêm túc cúi đầu, nói: - Đến Tử Tiêu cổ thành nhất định hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của Nhị bá, không dám làm trái nửa lời. Phong Phi Vân cũng chẳng muốn quản nhiều như vậy, những lời này của Phong Vạn Lý đã dọa đến Phong Tùy Vũ được nhưng không dọa được hắn, dù sao Phong gia chính là gia tộc đỉnh cấp ở Nam Thái phủ, ở Tử Tiêu cổ thành tuyệt đối nói là một đại thế lực, dù cho thực sự xảy ra chuyện gì đó chỉ sợ cũng không có một đại thế lực nào dám "đá chọi đá" với Phong gia. Ở tu tiên giới, lợi ích là trên hết! Không có lợi ích tuyệt đối thì đại thế lực không thể nào khai chiến! Trên nguyên tắc mà nói, Phong Phi Vân dù cho có làm ra tai họa gì gì đó thì các cao tầng trong Phong gia cũng có thể giải quyết được, dĩ nhiên còn chuyện chọc tới cô nàng Đông Phương Kính Nguyệt thì lại là chuyện khác, dù cho gia chủ Phong gia tự mình ra mặt thì nàng cũng không thể sẽ mãi trướng. Vừa nghĩ tới Đông Phương Kính Nguyệt, trong đầu Phong Phi Vân đột nhiên liền lóe lên: "Hí! Lần này nguy rồi, ca ca của Đông Phương Kính Nguyệt, vị sử thi cấp bậc thiên tài Đông Phương Kính Thủy kia không phải ở Tử Tiêu cổ thành sao?" Mà đang lúc tim Phong Phi Vân đập mạnh thì bộ bạch y của Đông Phương Kính Nguyệt lại xuất hiện trên thành lâu của thành Linh Châu, nổi bật mà đứng, cái khăn che mặt màu trắng nhẹ nhàng bay bồng bềnh càng làm nổi bật sự duyên dáng yêu kiều của nàng. Trong tay nàng đang cầm Hạo thiên linh kính, quang mang linh kính chiếu rọi khắp bầu trời mênh mông, nhắm thẳng vào nơi xa xôi. "Đã không còn có sự che chở của Cảnh Phong đại trí sư, Phong Phi Vân, ta xem ngươi làm thế nào chạy thoát khỏi bàn tay của ta." Cánh tay tinh tế nhu mỹ của nàng xoay chuyển một cái liền lấy Hạo thiên linh kính thu hồi lại, đôi cánh bạch sắc sau lưng nhô ra mà bắt đầu khai triển, dáng người yểu điệu hóa thành một đạo cầu vồng bạch sắc, xuyên thủng thanh minh, hướng về hướng đi của cổ xe đồng Sơn lộc mà đuổi theo. ... Quyển thứ nhất "Thành Linh Châu" đã kết thúc, quyển này coi như là nền. Từ quyển thứ hai thì bắt đầu bước vào giai đoạn xuất hiện những điều tuyệt vời, đặc sắc.