Tiếng kêu ú ớ của Sơn tắt lịm. Căn phòng quay trở lại với trạng thái tĩnh lặng. Cùng lúc đó Việt giật mình tỉnh dậy, đầu óc cảm thấy ong ong, choáng váng. Khi đã tỉnh hoàn toàn thì Việt mới trợn tròn mắt kinh hãi, anh thấy phía dưới mình là Sơn đang nằm im lìm. Việt vội bỏ tay ra khỏi cổ Sơn, run rẩy đưa lên trước mặt mình:
- Mình... mình đã làm gì thế này?
Sắc mặt Việt trắng bệch, cắt không còn giọt máu, hai bên tai dường như ù đi. Đầu óc hoảng loạn vô cùng, anh vội vã lay lay người Sơn:
- Tỉnh lại đi mày! Tỉnh lại đi! Sơn! Sơn ơi!
Ngay sau đó anh cố lấy hết sức bình tĩnh, ép tim và hô hấp nhân tạo cho Sơn, nước mắt anh chảy ròng ròng. Trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng chỉ còn lại hai từ tội lỗi. Càng làm, toàn thân của Việt lại run lên từng đợt. Việt sợ! Việt rất sợ! Anh mếu máo:
- Tao... tao xin lỗi... tao... xin lỗi mày... tỉnh lại đi Sơn! Tỉnh lại đi!
Sau một hồi thì cuối cùng Sơn cũng tỉnh lại, anh ngồi bật dậy rồi ho lên sặc sụa. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì Việt đã ôm chầm lấy anh, khóc lóc:
- Tao xin lỗi mày... tao... tao không biết tại sao tao lại làm vậy nữa. Khi tỉnh dậy thì tao thấy tao đang bóp cổ mày...
Sơn hít lấy hít để không khí như con cá mắc cạn. Một lúc sau, sắc mặt đỏ au của Sơn cũng dần hồi phục. Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má, Sơn cứ tưởng mình đã chết rồi. Đột nhiên Việt buông Sơn ra, ánh mắt trở nên giận giữ, anh gằn giọng:
- Tao nghĩ chính là do cái gương đó làm. Nó đã điều khiển tâm trí của tao. Khốn khiếp! Tao sẽ cho nó biết tay!
Nói rồi, Việt đùng đùng chạy ra lấy chiếc gương rồi đập mạnh xuống đất. Sơn hốt hoảng kêu lên:
- Không... đừng đập...
Anh chưa nói hết câu thì một tiếng choang vang lên, từng mảnh thủy tinh vương vãi khắp nơi. Việt khẽ nở nụ cười, anh lớn tiếng:
- Tao cho mày chết! Này thì điều khiển tao!
Bỗng anh bịt tai lại khi nghe thấy một tiếng hét thất thanh phát ra, sau đó anh run rẩy ngã ra đằng sau khi thấy từng dòng máu chảy ra từ chiếc gương loang lổ khắp căn phòng, miệng ấp úng:
- Máu... máu từ đâu ra thế này?
Sơn vội vã lấy hai lá bùa rồi chạy tới đưa cho Việt cầm một cái. Sau khi cầm lấy lá bùa, tâm trí của Việt dần ổn định hơn, anh cũng không còn thấy máu nữa. Đưa Việt quay lại giường, Sơn lắc đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi:
- Mày đã làm gì vậy? Bây giờ chúng ta chết chắc. Tại sao mày lại đập vỡ nó chứ?
Lúc này Việt mới nhận thấy sai lầm của mình, anh chậm rãi nói:
- Tại nó điều khiển tao biết mày... nếu... nếu mà tao không tỉnh dậy kịp thì có khi đã mất mày rồi... nên... nên tao đã không kiềm chế được cảm xúc mà đập vỡ nó.
Sơn nhìn bạn mình bằng ánh mắt lo lắng:
- Mày không nhớ lời thầy dặn sao? Chúng ta phải điều chế được cảm xúc. Nhưng mày đã nóng giận mất khôn. À... hay thế này đi. Mày cầm luôn lá bùa của tao đi. Chắc sẽ được an toàn nhân đôi đó...
- Không được! Mày mất bùa bình an thì lỡ mày gặp nguy hiểm thì sao?
Sơn dúi vào tay Việt lá bùa của mình rồi nói:
- Giờ mày mới đang gặp nguy hiểm. Bởi vì mày đã đập vỡ cái gương.
Việt lắc đầu, trả lại lá bùa cho Sơn. Anh liếc mảnh vỡ của chiếc gương rồi gằn giọng nói:
- Tao làm tao chịu! Mày không cần phải lo. Con quỷ con chết tiệt! Để tao xem nó làm gì được tao!
Sơn cũng chỉ biết thở dài, khẽ lắc đầu. Sau đó cả hai lại thức đến sáng.
Khi mặt trời ló rạng thì Sơn và Việt mới dám quét dọn đi những mảnh vỡ. Xong xuôi, Việt quay sang nói với Sơn:
- Để tao chạy ra ngoài mua đồ ăn về chúng mình tới gặp thầy lần nữa xem.
- Để tao đi cùng mày!
Việt gật đầu. Thế là cả hai cùng nhau đi.
Nhìn con phố nhộn nhịp người đi đi lại lại khiến Sơn cảm thấy an toàn hơn phần nào. Chiếc xe dừng lại ở một quán bánh mì, Sơn gọi hai cái bánh mì kẹp. Đoạn Việt chỉ tay về phía chợ ở bên kia đường rồi nói:
- Mày ở đây đợi tao chút xíu nha. Tao đi mua mớ rau cả chút thịt rồi tao quay lại ngay.
Sơn gật đầu rồi ngồi đợi. Một lúc sau, Việt cũng mua xong. Trên tay cầm hai bọc nilon chạy sang bên đường. Nhìn thấy Việt, Sơn đứng dậy, ngồi lên xe máy, đề số để khi Việt tới là sẵn thế phóng về.
Đột nhiên một tiếng rầm vang lên, Sơn quay phắt ra nhìn thì như toàn thân anh cứng đơ, đôi mắt trợn tròn khi nhìn thấy thân thể của Việt đang nằm trên một vũng máu, dưới lòng đường, bên cạnh là hai bọc nilon. Đầu óc Sơn choáng váng, hai bên tai ù đi. Anh không giữ nổi thăng bằng, thế rồi ngã phịch xuống đất, chiếc xe máy đè lên người nhưng hiện tại anh không còn cảm thấy đau đớn gì cả. Dường như Sơn đã bị rơi vào một khoảng không đen kịt. Đôi mắt chằm chằm nhìn thân thể của bạn mình, nước mắt chảy ra không ngừng, đôi môi run run.
Chủ chiếc xe ô tô đã đâm vào Việt cũng vội vã chạy xuống, sắc mặt anh ta trắng bệch, anh ngồi thụp xuống đất như người mất hồn. Tiếng xôn xao của đám đông bắt đầu vang lên không ngừng:
- Gọi cấp cứu đi! Gọi cấp cứu đi!
Hình ảnh trước mắt Sơn mờ dần, mờ dần rồi đen kịt. Sơn ngất lịm đi!
Một luồng khí lạnh ập tới làm Sơn tỉnh dậy. Anh ngỡ ngàng khi nhận ra mình đang ở một ngôi nhà, xung quanh vang lên tiếng cãi nhau của hai người nào đó. Điều lạ, Sơn cảm thấy nơi này quen thuộc đến lạ, hình như anh đã từng nhìn thấy nó rồi. Phải rồi. Chính là căn nhà mà lần trước anh mơ thấy. Tiếng cãi nhau khiến đầu Sơn như muốn nổ tung.
- Mày là đồ không biết đẻ! Mày nhìn nó xem. Một đứa vịt giời vô dụng, suốt ngày chỉ biết khóc lóc!
- Anh thôi đi! Nó cũng là con của chúng mình mà!
Ngay sau đó là một tiếng tát vang lên, rồi tiếng khóc lóc của một đứa bé gái:
- Bố ơi. Đừng đánh mẹ mà. Bố ơi!
Trong lòng Sơn bỗng cảm thấy đau nhói, anh ngã khụy xuống. Không gian xung quanh bỗng trở nên im phăng phắc không một tiếng động. Sau đó là tiếng cười khanh khách của đứa bé vang lên:
- Hihihihihihi
Sau đó, Sơn cũng giật mình tỉnh dậy. Anh nhận ra mình đang ở trong bệnh viện, nhìn thấy bác sĩ ở bên cạnh. Sơn vội hỏi:
- Bác sĩ ơi! Bạn cháu... bạn cháu sao rồi ạ?
- Cậu học sinh mà bị tai nạn đó à?
Sơn gật đầu. Bác sĩ nhẹ nhàng vỗ vai cậu rồi nói:
- Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng hiện tại cậu ấy bị mất quá nhiều máu và do va đập đầu khá mạnh dẫn đến tổn thương não bộ. Nên cậu ấy vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Nhưng cậu đừng lo, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!
Nghe đến đó, Sơn vội bảo bác sĩ cho tới thăm Việt. Bác sĩ gật đầu rồi dẫn Sơn tới. Đứng trước giường bệnh của Việt nhìn khắp người Việt là chằng chịt những sợi dây chuyền khiến lòng Sơn đau như cắt. Anh cảm thấy hối hận vô cùng khi đã để Việt đi một mình. Sơn nắm lấy tay Việt nghẹn ngào nói:
- Tao xin lỗi mày! Tao xin lỗi! Mày hãy mau tỉnh lại đi nha! Bây giờ mày nằm đây rồi thì tao biết phải làm sao đây? Tao biết nên làm gì đây!
Sơn đau đớn, cứ vậy ngồi lặng im nhìn Việt không biết tới bao giờ. Sau đó anh cũng lặng lẽ đi ra bên ngoài, ngồi xuống chiếc ghế chờ, Sơn gục mặt xuống. Sơn đã hoàn toàn bị rơi vào sự tuyệt vọng, bế tắc, anh không biết nên làm gì tiếp theo. Đang rối loạn với những suy nghĩ của chính mình thì bỗng Sơn cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ vào vai cậu. Sơn quay ra thì nhìn thấy trước mặt mình là một người đàn ông trung niên. Ông ta vỗ vai cậu rồi nói:
- Hãy vì cậu ấy mà tiến lên phía trước. Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện bỏ cuộc. Mọi chuyện luôn có cách giải quyết.
Nói rồi, ông ta rời đi để lại những câu hỏi xoay quanh đầu Sơn:
- Ông ấy là ai? Tại sao biết mình đang gặp phải chuyện gì cơ chứ?