Sơn nghe My nói vậy, liền hỏi lại:
- Vui à?
My im lặng không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào gương. Thấy lạ, Sơn lay người cô nàng, sau đó My mới giật mình rồi quay sang Sơn nở một nụ cười tươi rói:
- Tao thấy hết buồn rồi mày ạ. Chúng mày nói đúng! Không có thằng này thì có thằng khác haha...
Cô vừa nói vừa cười ra chiều vô cùng sảng khoái. Thấy thế hai người bạn cũng cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ hơn. Đoạn My sờ vào chiếc gương rồi hỏi:
- Gương đẹp thế mày!
- Chuyện! Một củ của tao mà không đẹp mới lạ. Thế mà thằng Việt còn chê nữa. - Sơn quay sang bĩu môi với Việt.
My vẫn tiếp tục ngắm nhìn bản thân mình trong gương, cô mỉm cười rồi hỏi:
- Mà còn cái nữa không mày? Mua cho tao với!
Sơn lắc đầu:
- Không mày ơi. Gương độc quyền đó. Chỉ có một cái thôi.
Vừa nghe câu đó xong, sắc mặt của My lộ rõ vẻ tiếc nuối. Sau đó như nghĩ ra điều gì, cô quay sang nhìn Sơn bằng ánh mắt nài nỉ:
- Tao thấy khi tao nhìn vào cái gương này thì tao cảm thấy vui hơn á. Hiện tại tao đang chia tay nên chưa hết buồn. Hay mày cho tao mượn nha. Tao hứa khi nào hết buồn thì tao sẽ trả mày ngay. Đi mà!
Nghe vậy, Việt chau mày khó hiểu:
- Cái gì mà nhìn vào gương hết buồn? Bộ nó là gương thần à?
- Tao cảm thấy nó đặc biệt lắm! Cho tao mượn đi nha! - Mặc kệ lời nói của Việt, My vẫn chỉ tập trung nài nỉ Sơn.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Sơn cũng gật đầu đồng ý. Thấy thế, My mừng rỡ vô cùng, cô nàng gỡ gương xuống và chạy tót về nhà. Việt nhìn bóng dáng khuất dẫn của My, khẽ cười:
- Haha, ảo thật đấy!
- Đấy! Tao đã bảo là cái gương này nó đặc biệt lắm rồi mà. Giờ nghĩ lại một củ là còn ít đó.
Vừa về đến nhà, My đã chạy ngay vào trong phòng, cô lập tức treo gương lên. Đứng một mình vuốt ve mái tóc, rồi lại nở nụ cười vui vẻ. Cô cảm giác như có một chất kích thích đang tấn công vào não khiến My cảm thấy vô cùng vui mừng. Đoạn cô lại đứng im, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình mà lắc lư cái đầu trông như một đứa bé gái, sau đó lại cười phá lên:
- Haha... mình không được buồn nè! Phải luôn vui vẻ nè! Thằng đó không xứng với mình.
Sau đó cô nàng cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Cô leo lên giường và chơi điện thoại.
Người ta thường nói khi đêm về, tâm trạng của con người lại trở nên chân thật hơn bao giờ hết. Lúc đó những điều gì kìm nén ban ngày sẽ đều được giải tỏa hết. My cũng không ngoại lệ. Cô đã quay trở lại với vẻ mặt u sầu, buồn bã cho cuộc tình này. Cô nằm lướt đọc từng dòng tin nhắn với người yêu cũ mà nước mắt chảy không ngừng. Những kỉ niệm, kí ức đẹp đẽ của hai người cứ vậy ập tới tâm trí của My khiến lòng cô lại đau đến quặn thắt. Cô nắm chặt gối, khóc nấc lên từng tiếng. Trái tim cô bây giờ như đang vụn vỡ thành trăm mảnh. Mọi kỉ niệm bấy giờ cũng chỉ là dĩ vãng. Tiếng khóc thút thít của một cô gái vang lên trong căn phòng trọ:
- Huhu... tại sao anh lại rời bỏ em chứ? Rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì? Em rất yêu anh mà!
Đang chìm đắm trong sự đau đớn thì bỗng có một tiếng cười khanh khách của một đứa trẻ con vang lên:
- Hihihi... chị ơi... chị đừng có khóc. Khóc sẽ bị bố mẹ la đó! Chị phải cười lên... cười lên... hihihi...
Đồng hồ lúc này đã điểm đúng mười hai giờ đêm. My liền ngừng khóc, cô nàng đứng dậy, chầm chầm tiến tới trước gương, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong đó. Đoạn đưa tay lên vuốt mái tóc, miệng khẽ nở một nụ cười, nhưng đôi mắt vẫn vô hồn đến đáng sợ. Bỗng nhiên cô cười phá lên:
- Hahaha... đúng rồi. Chị không được khóc! Chị sẽ cười lên, hahaha...
Dưới ánh đèn ngủ nhỏ bé, dần xuất hiện gương mặt của một đứa bé đang ở bên cạnh My. Trên gương mặt ai nấy đều nở một nụ cười tươi giống y đúc nhau.
Sáng hôm sau, My đến lớp với trạng thái vô cùng vui vẻ, cứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Thấy My đang vui vẻ ở hành lang, Sơn chạy tới hỏi:
- Vui rồi sao?
Nghe vậy, My bỗng khựng lại nụ cười trên môi. Cô nàng bỗng xìu mặt xuống, nói nhỏ:
- Không hẳn đâu. Chỉ là sáng sớm nên vậy thôi. Có khi tối đến tao lại buồn đó.
Thấy thế, Sơn cũng chỉ biết vỗ vai an ủi My. Sơn vừa đi khỏi thì bỗng có một người thanh niên bước tới, nắm chặt lấy tay My, nước mắt ngấn lệ, anh nói:
- My à. Anh xin lỗi em. Chúng ta có thể quay lại được không? Anh... anh đã nhận ra mình không thể sống thiếu em. Anh chỉ có mình em thôi!
My đứng khựng lại khi thấy người đang ở trước mặt mình chính là Tuấn, người yêu cũ của cô. Nghe thấy những lời ấy thốt ra từ miệng Tuấn khiến cô nàng vô cùng sung sướng. Trong lòng cô đang còn tình cảm sâu nặng đến vậy, nên My lập tức gật đầu đồng ý. My ôm chầm lấy Tuấn:
- Em đồng ý. Anh hứa nha! Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau chứ?
- Anh xin thề! Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.
Khỏi phải nói, lúc này My hạnh phúc hơn bao giờ hết, cô ôm chặt lấy Tuấn, chìm đắm trong tình yêu.
Rất nhanh, thông tin My quay lại với Tuấn đã lan truyền cả lớp. Việt và Sơn thấy vậy, tiến tới bên cạnh My, Sơn nhìn cô nàng bằng ánh mắt khó hiểu, lên giọng trách mắng:
- Ủa mày? Sao mày còn quay lại với thằng đó. Mày không thấy nó đã làm gì với mày sao? Mày có bị gì không My?
Việt đồng tình, anh cũng lên tiếng:
- Tao đến chịu mày đó My ạ. Thằng đó có gì tốt đẹp đâu. Sao mày ngu vậy My? Khéo mày bị con đĩ tình yêu nó giết chết đấy!
My nghe vậy khẽ chau mày, tỏ vẻ bực bội, cô đứng phắt dậy:
- Chúng mày thì biết cái gì chứ? Anh ấy rất yêu tao! Lần trước là do anh ấy suy nghĩ không kỹ nên nói chia tay tao. Nhưng bây giờ anh ấy rất yêu tao!
Nghe vậy Việt và Sơn chỉ biết lắc đầu, lủi thủi quay về chỗ. Nhưng My chợt kéo Sơn lại, nở một nụ cười gượng gạo, cô nói:
- Mày cho tao mượn cái gương dăm ba nữa nha. Đợi khi nào tao chụp ảnh xong rồi tao đưa cho mày. Bởi nó đẹp quá đi à!
Sơn gật đầu rồi quay về chỗ ngồi đề chuẩn bị cho tiết học sắp tới.
Màn đêm buông xuống, khắp dãy trọ chìm ngập trong bóng đêm. Chỉ còn duy nhất ánh sáng của bóng đèn đang được treo lủng lẳng trước thềm, thi thoảng nó còn chớp tắt khiến ai nấy nhìn đều phải gai người.
Bên trong căn phòng trọ, Sơn đang nghịch điện thoại, bỗng quay sang hỏi Việt:
- Ê Việt! Mày thấy hôm nay con My là lạ không?
- Lạ gì á? - Việt lắc đầu.
Sơn nhớ lại hình ảnh của My ngày hôm nay rồi nói:
- Thì tao thấy hôm nay nó cười nhiều hơn bình thường á. Hằng ngày tính tình nó cũng có phải là nói nhiều đâu. Vậy mà sáng nay nó cười suốt, ở một mình cũng cười luôn.
Việt tắc lưỡi đáp:
- Thì mày không thấy hôm nay nó quay lại với thằng khốn kia à? Vui là lẽ đương nhiên rồi.
Sơn lắc đầu:
- Nhưng tao thấy có cái gì lạ lắm.
- Không lạ cái gì đâu! Mày ngủ sớm đi mai còn đi học.
Nói rồi, Việt với lấy tấm chăn, đắp lên người rồi chìm vào giấc ngủ. Sơn thì vẫn nằm nghĩ ngợi về hình ảnh của My vào sáng ngày hôm nay và cảm thấy có gì đó rất lạ. Điển hình là hôm nay trong tiết, anh để ý My chỉ cười một mình. Và điều lạ ở đây nụ cười ấy không phải là niềm vui của một người đang chìm đắm trong tình yêu. Mà nó giống như một người đang cố gắng gượng cười vậy. Nghĩ tới đó, da gà Sơn bỗng nổi rần rần. Sau đó anh cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Một cơn ác mộng bỗng ập tới với Sơn. Anh đang đứng trước một căn phòng, bên tai vang lên tiếng chửi nhau ầm ĩ. Sơn cảm thấy như đầu óc đang sắp vỡ tung, trong lòng cảm thấy đau đớn và buồn tủi vô cùng. Từng giọt nước mắt cứ vậy chảy xuống như thác đổ. Nhưng điều kỳ lạ, Sơn không hề khóc mà anh đang cười. Sơn bắt đầu cảm thấy hoang mang, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Bỗng trước mặt anh xuất hiện một cái gương. Tròng mắt anh như muốn rơi ra khi nhìn thấy khuôn mặt của mình. Đôi mắt anh chảy ra hai dòng máu cùng với miệng của anh đã bị rạch sang hai bên, máu cứ vậy ồ ạt chảy xuống. Sơn cố gắng hét lên nhưng không được. Thay vào đó là từng tiếng cười được phát ra từ chính miệng của anh.
- Mày có dậy đi học không?
Sơn được tiếng gọi của Việt kéo ra khỏi cơn ác mộng. Anh bật dậy, mồ hôi chảy nhễ nhại, vội sờ tay lên miệng mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Thấy sắc mặt trắng bệch của bạn mình, Việt hỏi:
- Mày bị sao vậy?
Sơn ngồi thừ một lúc rồi đáp:
- Tao vừa gặp ác mộng. Tao mơ thấy miệng tao bị rạch sang hai bên và tao liên tục cười luôn! Sợ lắm!
Nghe thấy thế, Việt cười phá:
- Hahaha... mày cười như vậy à? Thôi dậy chuẩn bị đồ đạc đi còn tới trường. Viết truyện ma ít thôi!