Lâm Phong nói xong, bèn dùng chìa khoá nổ máy xe ba bánh chạy bằng điện, cứ như nếu người đàn ông trung niên không nhường đường, anh sẽ trực tiếp lái xe tới!
"Con muốn ăn dâu tây! Con muốn ăn dâu tây! Hu hu hu hu! !"
Vũ Vũ oà khóc lớn tiếng, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt!
Không ít phụ huynh nghe tiếng khóc đều vây đến, người đàn ông trung niên sợ mất mặt, cắn răng, móc ra một tờ tiền giá trị 100 tệ đưa tới.
"Cho tôi một cân! Phải cân đủ! Bằng không tôi kiện cậu!"
Lâm Phong lấy ra cân điện tử từ trong góc, lại từ phía sau xe ba bánh lấy ra 5 quả ô mai, ném vào trong.
Hừm!
1 cân 2 lạng!
"Mọi người đều là phụ huynh, 2 lạng này coi như tặng anh."
Nói xong bỏ vào bao, đưa tới.
Người đàn ông trung niên xanh xám mặt mày, tức đến mức vừa lấy bao, đã bồng thằng con béo ú đi liền.
Tiếng nổ xe ục ục ục ục vang lên, Lâm Phong nổ máy xe điện ba bánh, hướng về phía Lâm Thiến Thiến cười: "Đi thôi, chúng ta đi mua đồ ăn! Thiến Thiến hôm nay muốn ăn gì?"
"Thiến Thiến muốn ăn trứng tráng cà chua!"
"Còn gì nữa không?"
"Còn muốn ăn tôm!"
"Tốt! Ba ba mua hết luôn!"
Mua xong đồ ăn, về đến nhà đã là 6 giờ tối rồi.
Lâm Phong kéo ghế cho Thiến Thiến ngồi xong, lại đưa cặp sách của Thiến Thiến cho cô: "Cô giáo nói Thiến Thiến có bài tập, phải không?"
"Dạ!"
Thiến Thiến gật cái đầu nhỏ, cười hi hi: "Ngày hôm nay đi dạo chơi, cô giáo bảo chúng con vẽ nhà! Ngôi nhà kia đẹp lắm!"
Lâm Phong xoa xoa đầu của Thiến Thiến, hướng về phía Thiến Thiến nói: "Thiến Thiến chăm chỉ làm bài tập vẽ nha, ba ba làm cơm cho Thiến Thiến, có được không?"
"Dạ!"
Lâm Phong đi vào bếp, trước tiên vo gạo, sau đó để vào trong nồi cơm điện, nhấn nút nấu cơm.
Lúc này mới bắt đầu nấu ăn.
Làm tôm bóc vỏ xào rau xanh, còn có trứng tráng cà chua cuối cùng là canh trứng rong biển.
Lâm Phong nấu ăn rất nhanh, sau khi đồ ăn làm xong thì cơm cũng vừa nhảy lên nút chín, chỉ là lúc này còn phải để cơm ninh một lúc, nếu không sẽ dính nồi.
Anh nhìn Thiến Thiến còn đang vẽ tranh, tâm thần khẽ động, chợt chui vào không gian.
Trong không gian, hạt giống ô mai còn lẳng lặng nằm bên cạnh linh tuyền, 50 hạt dưa hấu toả ra tia sáng đen như mực.
Anh cầm lấy hạt giống ô mai, chậm rãi đi dọc theo bờ ruộng, hạt giống ô mai trong tay đã rải đều trên đất, đợi sau khi rải xong, anh lại dùng chân đạp lên, giẫm hạt giống vào trong bùn đất.
Sau khi gieo xong hạt giống ô mai, anh lại làm theo cách cũ, rải hạt giống dưa hấu vào rìa ruộng.
Làm xong xuôi mọi thứ, Lâm Phong lại dùng nước linh tuyền, tưới một lần, lúc này mới hài lòng vỗ vỗ tay.
Theo lý mà nói, nếu trong hoàn cảnh bình thường, một mình anh làm hết những việc này nhất định mệt mỏi rã rời.
Thế nhưng ở trong không gian này, một mình anh vừa làm ruộng lại tưới nước, song vẫn thoải mái nhẹ nhàng!
Lâm Phong vừa nghĩ, lập tức rời khỏi không gian, quả nhiên, ở thế giới bên ngoài chỉ mới qua mấy phút mà thôi, đồ ăn anh nấu vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút đấy!
"Thiến Thiến, ăn cơm!"
Lâm Phong bưng đồ ăn lên bàn, vui vẻ nhìn về phía Thiến Thiến: "Tôm bóc vỏ mà con thích ăn nhất làm xong rồi nè!"
Thiến Thiến cũng vừa vẽ xong, cười hì hì giơ lên bức tranh trong tay cho Lâm Phong xem.
"Ba ba, ba ba xem Thiến Thiến vẽ có đẹp không!"
Lâm Phong vốn chỉ tùy ý liếc nhìn, nhưng vừa nhìn, đích thật khiến anh kinh ngạc!
Chỉ thấy trên bức tranh của Lâm Thiến Thiến, hiện ra một ngôi nhà nhỏ kiểu châu Âu một bãi cỏ xanh rộng lớn, trong đó có cây cỏ màu xanh, bông hoa màu vàng, thậm chí ở trong một đám người nhỏ bé trừu tượng, Lâm Phong còn nhận ra bóng dáng của cô giáo Lệ Lệ!
"Vẽ đẹp quá!"
Lâm Phong không có tế bào nghệ thuật gì, chỉ cảm thấy bức tranh này thật sự rất đẹp, anh cười cười hài lòng, ôm lấy Thiến Thiến hôn một cái.
"Ôi con gái của ba lợi hại quá! Lợi hại hơn ba ba nhiều! Thiến Thiến phải chăm chỉ học bài biết không? Sau này cũng đừng làm việc chân tay giống như ba ba, quá cực khổ rồi!"
Lâm Phong ôm Thiến Thiến ngồi bên bàn cơm, Thiến Thiến siết chặt quả đấm nhỏ núc ních thịt, chăm chú nhìn Lâm Phong, gật gật đầu: "Ba ba yên tâm, Thiến Thiến sau này sẽ nuôi ba ba, kiếm tiền cho ba ba tiêu!"
Lâm Phong nghe vậy, cười khúc khích, lập tức đơm cho cô bé một chén cơm cho!
"Tốt tốt tốt! Thiến Thiến nuôi ba ba! Vậy ăn cơm trước! Ăn cơm no, trưởng thành, mới có năng lực nuôi ba ba, biết không?"
Thiến Thiến vươn cánh tay nhỏ núc ních thịt, bưng lên chén cơm bắt đầu ăn, dáng vẻ rõ ràng là tưởng thật!
Lâm Phong bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, anh nhìn Thiến Thiến một lúc, sau đó mới đơm cơm cho mình rồi ăn từng miếng từng miếng!
Hiện tại anh là người có không gian rồi!
Anh nhất định phải cho Thiến Thiến điều kiện trưởng thành tốt nhất!
Cơm nước xong, rồi tắm rửa cho Thiến Thiến, Lâm Phong đem quạt điện đến phòng của Thiến Thiến, để cách Thiến Thiến rồi mới bật quạt.
Anh phải mau đổi một chiếc máy điều hòa mới được, dù sao dùng quạt gió rất dễ bị sổ mũi, Thiến Thiến nhiều lần đều bởi vì nằm quạt gió mà chảy nước mũi.
"Thiến Thiến ngoan, ngủ thôi nào, ngủ ngon."
"Ba ba ngủ ngon."
Thiến Thiến ngoan ngoãn nói.
Thấy tiếng hít thở của Thiến Thiến đều đều, Lâm Phong mới rón rén lui ra khỏi phòng.
Anh mở đèn trong phòng khách, lại mở quạt trần, ngồi bên bàn cơm lấy ra smartphone, tìm kiếm điện thoại của công ty cho thuê xe.
Ngày mai sẽ giao hàng ô mai rồi.
Anh không thể nào trực tiếp biến ra một đống ô mai cực lớn ngay trước mắt của Trần Kỳ Nguyên được ha!?
Anh mở trang về một công ty cho thuê xe tên là "Nhanh hơn người một bước", cũng có cho thuê cả xe tải lớn.
12000 đến 13000 cân, cũng chính là hơn 6 tấn, thông thường xe vận tải nhỏ là có thể chứa đủ.
Anh gọi điện thoại qua, là một thanh niên trẻ nghe điện thoại.
"A lô, xin chào ngài, xin hỏi cần thuê xe sao?"
"Ừ, muốn tìm một chiếc xe tải nhỏ có thể chở 6 tấn hàng, không cần tốt, giá cả rẻ một chút, ngày mai tôi thuê một ngày, tốn bao nhiêu tiền?"
Lâm Phong hỏi.
Ngày mai anh sẽ tới chỗ thuê xe, rồi thuê xe lái về dưới lầu nhà mình, vận chuyển đến chợ đầu mối tây nam là được.
Thanh niên ngẩn người, mà theo câu tiếp theo: "Xin hỏi có cần tài xế không? Tài xế 300 tệ một ngày."
"Không cần, tự tôi lái!"
Lâm Phong vội trả lời.
Trước lúc anh tốt nghiệp, vì kiếm tiền, đã thi lấy tất cả các bằng lái xe có thể học được, anh cũng đã tham gia kỳ thi lấy bằng lái xe tải nhỏ này.
"Vậy một chiếc xe tải nhỏ treo biển số xanh là được, hiệu Giang Linh, 500 tệ một ngày, ngài thấy thế nào?"
500 tệ một ngày.
Lâm Phong cảm thấy hơi đắt, nhưng giá cả ở thành phố Thượng Hải chính là như vậy.
"Tốt lắm, sáng sớm ngày mai 8 giờ, tôi đến công ty của các người lấy xe."
"Tốt, cảm ơn quý khách quan lâm, hoan nghênh lần sau trở lại!"
Nói xong, thanh niên bèn cúp điện thoại.
Giải quyết xong vấn đề vận chuyển, Lâm Phong lại tính toán cần hộp xốp và giấy mềm.
Cũng may chi phí của những thứ này không cao lắm, đều ở trong phạm vi mình có thể tiếp nhận.
Lâm Phong đánh răng tắm rửa sạch sẽ, ngủ thật say.
Đồng hồ báo thức điểm bảy giờ sáng, anh lập tức rời giường.
Theo thường lệ làm xong bữa sáng rồi chăm sóc Thiến Thiến ăn xong, anh nhanh chóng giải quyết bữa sáng của mình, lái xe điện ba bánh đưa Thiến Thiến đi đến trường.