Chương 49: Trồng nho mẫu đơn

Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con

Mại Điêu Đích Nhân 09-03-2024 21:05:38

Khi Khương Y Thanh thu dọn đồ đạc xong đi ra, Lâm Phong nói với cô: "Cô tự tìm phòng cho mình đi, chuyện của Thiến Thiến cũng nhờ cô giúp một tay, tôi chút việc phải làm, có được không?" Được Lâm Phong nhờ vả, Khương Y Thanh không hiểu sao cảm thấy hai gò má nóng lên. Cô gật đầu nói: "Không sao, cứ giao cho tôi, tôi sẽ hoàn thành tốt." Sau đó Lâm Phong đi về phía bàn nướng thịt. Ở đó có một phòng vệ sinh, Lâm Phong giả vờ đi vệ sinh, vào lúc cánh cửa mở ra, anh lắc mình tiến vào trong không gian. Anh đã mua hạt giống nho mẫu đơn, nên phải trồng chúng càng sớm càng tốt. Trong không gian hạt giống nho mẫu đơn được chất đống trên mặt đất, Lâm Phong vội vàng ngồi xổm xuống, múc từng gáo nước linh tuyền tưới lên hạt giống nho mẫu đơn, sau đó để hạt giống ngâm trong nước linh tuyền khoảng nửa giờ, mới bắt đầu gieo trồng hạt giống. Hôm nay anh cũng chuẩn bị rất nhiều giá gỗ, suy cho cùng nho là giống dây leo, phải mọc trên giàn mới được. Đặc biệt là nho mẫu đơn, nếu giàn nho được lắp đặt tốt thì sản lượng nho sẽ càng tốt hơn. Đầu tiên Lâm Phong gieo hạt vào trong đất, tiếp theo anh dùng chân giẫm những hạt giống này vào sâu trong đất, cuối cùng tưới nước linh tuyền thêm một lần nữa, làm xong tất cả anh uống một ngụm nước linh tuyền, thở ra một hơi nhẹ nhõm. "Những hạt giống này rốt cuộc là hạt giống gì?" Lâm Phong cầm hạt giống mà bà chủ đã đưa cho anh ngày hôm đó, nhìn hồi lâu cũng không biết đó là loại hoa gì! Hiện giờ có rất nhiều giống hoa hồng. Lâm Phong không thể nào nhận biết hết từng giống hoa được? Anh cầm những hạt giống hoa hồng trong tay, nhẹ nhàng đảo qua đảo lại, một lúc sau, giống như sàng lọc lúa vậy, những hạt lép và nhỏ vụn thì thổi bay ra ngoài. Còn lại những hạt nằng nặng và no tròn là những hạt còn sống. Sau một hồi suy nghĩ, anh ngâm tất cả những hạt giống này trong nước linh tuyền, ngâm đủ rồi anh mới tìm một khoảng đất trống, gieo toàn bộ hạt giống xuống. Trên thực tế, sau khi chọn lựa chọn kỹ lưỡng thì mười ba, mười bốn hạt giống này là có thể còn sự sống. Nhiều hạt qua đợt sàng lọc thứ nhất, đến đợt sàng lọc thứ hai ngâm trong nước linh tuyền khoảng nửa giờ, những hạt lép đều nổi lên, mà những hạt giống còn lại chìm bên dưới là mười ba hạt giống hoa hồng này. "Không biết rốt cuộc trồng ra được hoa gì, hy vọng mày sẽ không làm tao thất vọng!" Lâm Phong gieo xong hạt giống hoa hồng cuối cùng, thở dài nói: "Dù sao cũng là người khác tặng, có còn hơn không." Sau khi gieo trồng xong tất cả, Lâm Phong nghỉ ngơi một lát, tưới nước cho ruộng nho và hoa hồng, sau đó mới bước ra khỏi không gian. Làm hết tất cả những việc này, thời gian bên ngoài chỉ trôi qua nửa giờ. Lâm Phong đứng dậy, đi ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Khương Y Thanh đã giúp Lâm Thiến Thiến tắm rửa, rồi sau đó dỗ cô bé ngủ. Bà Hoàng cũng chuẩn bị đi ngủ, thấy Lâm Phong đi ra, bà mỉm cười hài lòng nói với Lâm Phong: "Cô gái Tiểu Thanh này rất ngoan! Bà thích con bé lắm!" Khuôn mặt Khương Y Thanh đỏ bừng lên! "Bà Hoàng này!" Cô ngại ngùng kêu lên, bà Hoàng biết cô thẹn thùng, lập tức đưa mắt ra hiệu với Lâm Phong ý bảo con hiểu mà đúng không, rồi bà cụ đóng cửa lại đi ngủ. Lâm Phong chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Anh hiểu ư? Hiểu cái gì mới được? "Cảm ơn cô, cô cũng ngủ sớm đi, ngày mai cần thêm đồ gì chúng ta đi mua." Lâm Phong nói Khương Y Thanh. Khương Y Thanh chọn căn phòng nằm bên cạnh phòng của Lâm Thiến Thiến, trong khi phòng của Lâm Phong ở hướng khác. Khương Y Thanh nghiến răng nghiến lợi. Cô cầm quần áo đi tắm rửa, Lâm Phong cũng tìm quần áo tùy tiện vào một phòng vệ sinh tắm rửa. Anh nằm trên giường lớn, nhìn trần nhà xa lạ mà kỳ diệu, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Lâm Phong bị đồng hồ báo thức đánh thức. Hôm nay Lâm Thiến Thiến đi học mẫu giáo, tuy đã đổi nhà nhưng nơi này vẫn khá gần trường mẫu giáo của Thiến Thiến. Căn hộ nằm phía sau tháp Minh Châu, nếu không Lâm Phong sẽ không chọn mua nhà trong khu bất động sản mới mở này. Hôm nay bốn người ở nhà ăn sáng, Lâm Phong vào bếp nấu một nồi cháo kê. Cắm nồi cơm điện xong, Lâm Phong bất đắc dĩ nhìn chiếc tủ lạnh hai cửa rất lớn, nhưng bên trong trống rỗng không có gì. Tuy là căn hộ được trang trí tinh xảo, có thể vào ở ngay, nhưng cũng không có nghĩa là đối phương sẽ chuẩn bị sẵn thức ăn cho mình. Lâm Phong bật cười lắc đầu, chuẩn bị đi ra ngoài mua bánh bao và các thứ khác. Lâm Phong rửa mặt xong bước ra ngoài, anh liếc nhìn thời gian, đã bảy giờ. Thiến Thiến học lúc tám giờ rưỡi, từ nơi này đi đến trường mẫu giáo mất mười phút, vẫn còn sớm, để Thiến Thiến ngủ thêm chút nữa vậy. Lâm Phong đi xuống lầu, thấy rất nhiều người cũng đã thức dậy, chuẩn bị đi làm. Anh hơi ngạc nhiên, bảy giờ đã đi làm, liệu có quá sớm không? Nhưng khi nhìn đối phương mặc âu phục mang giày da, bước chân vội vã, Lâm Phong biết rằng họ đều là những người thành đạt, đi làm không bao giờ có thời gian cố định. Họ cũng vất vả thật. Lâm Phong đi ra khỏi cổng chung cư, bên ngoài có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn sáng. Những cửa hàng ăn sáng này không giống như những cửa hàng ăn sáng được bày bán ở chung cư mình ở trước đây, những cửa hàng ăn sáng ở đây đều là cửa hàng chính quy, mỗi cửa hàng đều tinh tế và cao cấp, Lâm Phong ngẫu nhiên bước vào một cửa hàng mua mười lăm cái bánh bao, bốn ly sữa đậu nành, thanh toán tiền và trở về nhà ngay sau đó. Thiến Thiến cũng vừa lúc thức dậy. Nhìn thấy Lâm Phong trở về, đôi mắt còn đang mơ màng bỗng nhiên sáng bừng lên! "Ba ba, ba về rồi!" Lâm Thiến Thiến chớp chớp mắt, nhìn bánh bao và sữa đậu nành trong tay Lâm Phong, đôi mắt to đen láy của cô bé lấp lánh vui sướng! "Thiến Thiến thích ăn bánh bao, Thiến Thiến yêu ba lắm lắm!" Cô bé chạy về phía Lâm Phong, sau đó nhận lấy bánh bao trong tay Lâm Phong, vui vẻ chạy đi gọi Khương Y Thanh và bà Hoàng. "Dì Khương ơi! Ba ba con mua đồ ăn ngon về nè, dì mau dậy đi!" Cô bé không hề biết chừng mực, cũng không biết tránh hiềm nghi, cứ thế đẩy cửa phòng Khương Y Thanh ra. Khương Y Thanh nghe thấy Lâm Phong trở về đã hơi tỉnh dậy, lúc này cô đang đứng dậy chuẩn bị rửa mặt thay quần áo, nhưng cô không ngờ Lâm Thiến Thiến đang chớp mắt nhìn mình. "Oa ! Dì Khương, dì đẹp quá." Khương Y Thanh lúc này đang mặc bộ đồ ngủ hai dây bằng lụa tơ tằm, lộ ra bờ vai trắng nõn như tuyết, tóc xõa tung trên vai đem lại một vẻ đẹp rất khác. Đôi mắt còn đang lim dim, Khương Y Thanh chợt bắt gặp ánh mắt kinh ngạc không chút che giấu của Lâm Phong, trong phút chốc cô tỉnh hẳn luôn. Cô chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên! "Thiến Thiến!" Lâm Phong hét lên, đi lên vài bước đóng cửa lại. Sau đó Khương Y Thanh nghe tiếng Lâm Phong nghiêm túc dạy dỗ Lâm Thiến Thiến ở ngoài cửa. "Thiến Thiến, lần sau có đến phòng dì nhớ phải gõ cửa, có biết không? Dì da mặt mỏng, bị nhìn thấy sẽ xấu hổ nha." Khương Y Thanh chỉ cảm thấy giờ phút này muốn tìm cái khe nào đó chui vào! Xấu hổ! Da mặt mỏng! Anh không thể giả vờ như chưa nhìn thấy cái gì hay sao!