Chương 40: Chuẩn bị mua nhà

Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con

Mại Điêu Đích Nhân 09-03-2024 21:05:10

Còn cho mình mượn 500 tệ, cho anh chìa khoá nhà kho, cho Lâm Phong ngủ ở trong kho hàng, dựa vào 500 tệ này, sống qua một tháng. Từ đó về sau, Lâm Phong đã coi anh Minh là lão đại ca của mình, đó là giao tình cứu mệnh! Sau này anh Minh kết hôn, sinh con gái, gia đình bắt đầu mở rộng. Nghề shipper đã không thể đáp ứng được chi tiêu trong nhà. Anh ta bèn nghỉ việc, mở một quán cơm nhỏ, tồn tại đến tận bây giờ, con gái cũng vào lớp một tiểu học rồi, quán cơm tuy kích thước nhỏ, thế nhưng một tháng cũng có thể kiếm được ba, bốn vạn, cũng đủ bọn họ sinh sống. Chỉ là nghe nói gần nhất nơi đây phải di dời, các chủ thuê bắt đầu đuổi người, lúc này lại lâm vào khốn cảnh. Lâm Phong cũng không ngốc, ban nãy đã nhìn ra. Minh ca đang đau đầu vì chuyện này! Lâm Phong cũng không hỏi nhiều, hiện tại hiển nhiên không phải lúc. Mấy người đang đợi thức ăn lên, những bàn xung quanh tới sớm hơn bọn họ, đã bắt đầu dọn thức ăn lên. Hương vị rất thơm, đậm đã, theo bóng đêm sâu thẳm nhanh chóng chui vào trong lỗ mũi của mấy người. Giờ khắc này, Khương Y Thanh lâm vào sâu đậm hoài nghi của bản thân. Lâm Phong làm cơm ngon thì thôi, sao ngay cả bạn của anh làm cơm cũng ăn ngon như vậy? Chẳng lẽ trước đây nhà hàng năm sao mà mình ăn, Michelin đều là giả? Quán cơm nhỏ mang thức ăn lên rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến phiên bàn của Lâm Phong. Tổng cộng bốn người, chọn ba món ăn một món súp. Tuy Lâm Thiến Thiến cảm thấy ba ba của mình làm cơm ăn ngon nhất, thế nhưng thỉnh thoảng ra ngoài ăn một bữa, trong lòng cũng vô cùng tò mò. Bên ngoài cũng có trứng tráng cà chua sao? Sao mùi vị giống ba ba làm dữ vậy cà? Rốt cộc ai mới làm ngon hơn đâu? Các loại các dạng nghi hoặc ở trong óc nhô ra, Lâm Thiến Thiến nháy mắt, trông coi Lâm Phong nói: "Ba ba, Thiến Thiến đói bụng, muốn ăn cơm cơm!" Lâm Phong cười, trước tiên dùng thìa múc một thìa lớn trứng hấp cho Lâm Thiến Thiến, lại gắp một đũa trứng tráng cà chua bỏ vào trong bát của con gái. "Ngoan ngoãn ăn đi, ăn xong chúng ta đi tìm nhà mới." Khương Y Thanh cùng bà Hoàng còn có Lâm Phong ba người lúc này mới bắt đầu ăn. Một quả trứng tráng cà chua, lát thịt lợn nấu chín bổ đôi, và một miếng khoai tây bào sợi, súp là trứng hấp. Ở chỗ Lâm Phong, món trứng hấp được biến thành súp. Vào miệng rất thơm, là mùi hương đặc trưng của món ăn. Không thể so với sự tinh tế và sang trọng của một nhà hàng 5 sao Michelin. Thức ăn nơi này, rẻ, ăn ngon, hợp túi tiền. Đối với Khương Y Thanh mà nói, cảm thụ trực quan nhất chính là cô ăn hết một chén cơm. Bốn người ăn cơm xong, Lâm Phong bỗng nhiên đứng lên. Anh nói với ba người: "Mọi người ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi có chút chuyện, lập tức quay lại ngay." Mặc dù không biết Lâm Phong đi làm gì, thế nhưng bà Hoàng vẫn xoa xoa cái đầu nhỏ của Thiến Thiến, nói với Lâm Phong: "Cháu đi đi, bà ở chỗ này trông Thiến Thiến, cháu yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề!" Lâm Phong gật đầu, rồi dặn dò Thiến Thiến vài câu, lúc này mới nhanh chóng rời đi. Nơi anh muốn đi, cách nơi này một đoạn ngắn, thế nhưng lái xe thì chỉ mất mười phút. Lái Ngũ Lăng Hồng Quang, thẳng đến Văn Ngoạn Hiên. Lâm Phong không muốn thuê nhà, nhà thuê suy cho cùng vẫn là chỗ của người khác. Lâm Phong còn nhớ có một năm, mình cùng Thiến Thiến đi thuê nhà. Kết quả chủ cho thuê trực tiếp tiến đến, bảo mình ngày mai sẽ dọn đi, nói là con trai cùng con dâu của mình sắp trở về, muốn để lại phòng cho bọn hắn ở. Khi đó Lâm Thiến Thiến mới bao nhiêu tháng, còn chưa tới tuổi bi bô tập nói. Lâm Phong làm sao có thể chấp nhận? Kết quả hôm sau trở về thì phát hiện tại toàn bộ đồ của mình bị vất ở dưới lầu, sữa bột Aptami mà mình vất vả dành dụm mua cũng rơi vãi khắp trên đất. Anh tức giận lý luận với chủ cho thuê nhà, Thiến Thiến cũng bị dọa đến mức oa oa khóc lớn. Lúc này Lâm Phong mới lấy lại được chút lý trí. Từ đó về sau, hắn vẫn có bóng ma trong lòng đối với nhà cho thuê. Trước sở dĩ không mua nhà, là bởi vì tiền còn chưa đủ. Giờ toàn bộ tài sản trong tay anh, tổng cộng là hơn 3 triệu. Tiền này đặt ở thành thị tuyến hai ba khác, có lẽ có thể mua một hai căn hộ. Thế nhưng đây là thành phố Thượng Hải, tại Thượng Hải, những ngôi nhà hơi gần trung tâm, giá nhà cơ bản đều trên 50. 000 tệ. Chút tiền này của anh, chắc ăn không khí cũng không đủ! Nhưng hiện tại trái cây vẫn chưa được đưa ra thị trường số lượng lớn, cho dù đưa ra thị trường thì tiền cũng không tới nhanh được. Anh muốn mua nhà, vậy cũng chỉ có một biện pháp là bán hoàng hoa lê Hải Nam cùng gỗ tử đàn. Loại gỗ này rất đáng tiền, lần trước mình đã thu được số tiền không nhỏ. Lúc này muốn có tiền nhanh, cũng chỉ có con đường này! Lái xe thẳng đến Văn Ngoạn Hiên, Lâm Phong đầu tiên là đậu Ngũ Lăng Hồng Quang ở một nơi khá xa, rồi đi vào trong một hẻm nhỏ, tìm một cái túi ni lông, đem một đoạn cây gần trước mình đã chặt xuống bỏ vào trong không gian, sau đó lại đi thuê một chiếc xe vận tải, loại xe thùng lớn, phía sau rất rộng. Đây nên được coi là góc chết hoàn toàn bí ẩn. Anh buông túi ni lông, sau đó lắc mình tiến vào không gian, chặt đứt chín khúc cây, rồi mang ra ngoài. Mười khúc cây này xanh um, phát triển vô cùng tốt. Trước vẫn chỉ to bằng cổ tay của người lớn, hiện tại đã to bằng miệng chén! Cũng may mắn từ không gian đi ra cũng chỉ trong chớp mắt, không cần Lâm Phong phí sức lực, bằng không chắc anh cũng chỉ đành bó tay! Trước bán một khúc, một khúc nhỏ nhất, thế nhưng phẩm chất gì gì đó đương nhiên đều tương tự. Lâm Phong kiểm tra lại, tổng cộng có chín đoạn, bảy đoạn hoàng hoa lê Hải Nam, hai khỏa gỗ tử đàn. Ở phương diện giá cả, tuy nói hai loại cây này đều là cực phẩm, thế nhưng giá của hoàng hoa lê Hải Nam vẫn cao hơn một chút so với tử đàn. Nhưng nếu đều là cực phẩm trong cực phẩm, như vậy giá cả cũng xấp xỉ nhau, dù sao đến cấp độ này, hễ khúc nào cũng đều trong vạn không có một, còn mặc cả hả? Đó là thứ thật sự có tiền mà không mua được! Làm xong mọi chuyện, Lâm Phong nhìn thoáng qua thời gian, đã 8 rưỡi rồi. Hắn bưng túi một đoạn ni lông chứa hoàng hoa lê Hải Nam, đi về phía Văn Ngoạn Hiên. Văn Ngoạn Hiên này không phải là tiệm Lâm Phong đi lần trước, Văn Ngoạn Hiên là chuỗi doanh nghiệp, gần như có mặt ở mọi nơi trên Trung Quốc. Đương nhiên tại thành phố Thượng Hải, càng nhiều hơn nữa! Dù sao nơi đây có nhiều kẻ có tiền, và rất nhiều doanh nghiệp! Lúc Lâm Phong đẩy cửa đi vào, có rất nhiều khách bên trong Văn Ngoạn Hiên. Dù sao đây là thời điểm tan làm, thừa cơ hội này, đương nhiên phải ra ngoài đi dạo một chút. Nhiều người trong số họ là ông chủ nhỏ giàu có đeo Rolex, bên người cũng không thiếu phụ nữ, lúc này đến xem vòng đeo tay gì gì đó, thật tâm thích chắc không tới vài người, ra vẻ ta đây thì rất nhiều. Thấy Lâm Phong tiến đến, nhân viên bán hàng gần như rất nhanh nhìn lướt qua Lâm Phong, ánh mắt đầu tiên liền nhận định không cần để ý đến loại khách này. Dù sao thành giao một vòng đeo tay cực phẩm, số tiền có thể dao động từ 10. 000 đến 30. 000, tương đương với một chiếc túi xách xa xỉ!! Mà Lâm Phong từ trên xuống dưới chắc không cao hơn mấy trăm tệ, người như thế sao có thể bỏ ra mấy chục ngàn tệ hoặc là mấy ngàn tệ mua vòng tay? Chắc chắn là không thể nào!