Vừa rồi Lâm Phong đã cung cấp biển số xe của mình, lúc này chạy tới cổng khu chung cư quét biển số xe, quả nhiên không ai ngăn cản mình!
Lâm Phong thấy vậy không khỏi xúc động. Tăng thêm tiền làm nhanh quả nhiên không giống nhau, vốn phải đợi mười ngày hoặc nửa tháng mới có thể vào ở, nhưng tối nay đã có thể vào ở rồi.
Anh dựa theo số tìm chỗ đậu xe của mình.
May mắn thay không ai chiếm chỗ đậu xe của mình, Lâm Phong lái chiếc Wuling Hongguang của mình vào chỗ đậu xe, sau đó mới cẩn thận đánh thức bà Hoàng và Lâm Thiến Thiến dậy.
"Thiến Thiến, dậy đi con, chúng ta đến nhà mới rồi!"
Lâm Phong nhỏ giọng gọi, anh lắc lắc vai nhỏ của Thiến Thiến, sau một lúc cô bé mới mơ màng mở mắt ra, bên trong xe tối đen mờ mờ, Lâm Thiến Thiến dụi mắt, nghi ngờ hỏi: "Ba ba, chúng ta có nhà mới đúng không?"
Bà Hoàng lúc này cũng đã tỉnh lại, bà ngáp một cái, nhìn Lâm Phong nói: "Làm sao vậy, đến rồi à? Tiểu Phong con thật sự mua nhà mới à?"
Lâm Phong gật đầu, mở cửa xe cho hai người, mỉm cười nói: "Con vừa mua xong, Thiến Thiến có phòng vẽ riêng nha, đi nào, chúng ta đi xem phòng, xem thử xem Thiến Thiến có thích hay không!"
Lâm Thiến Thiến vốn vẫn còn nhớ căn phòng nhỏ của mình có lắp đặt chiếc máy lạnh mới!
Kết quả là ba ba nói nhà mới có phòng vẽ tranh riêng cho mình, ánh mắt lập tức sáng lên!
Cơn buồn ngủ trước đó bay biến mất tiêu!
"Thiến Thiến thích nhà mới ạ!"
Lâm Thiến Thiến nhảy xuống xe, Lâm Phong nhanh chóng đưa tay đỡ bà Hoàng xuống, Khương Y Thanh nắm tay Thiến Thiến đứng chờ ở một bên.
Lúc bốn người bước xuống xe, nhiều nhân viên bảo vệ đã vây quanh.
"Xin hỏi ngài có cần chúng tôi giúp gì không?"
Người đàn ông trung niên trông giống như đội trưởng bảo an lên tiếng hỏi.
Lâm Phong dừng lại, mỉm cười nói với anh ta: "Hôm nay tôi vừa mới chuyển đến đây, không biết có thể nhờ các anh giúp một tay chuyển đồ đạc vào giúp tôi được không? Bà cụ và trẻ con không tiện cho lắm."
Vẻ ngoài chân thành của Lâm Phong đã khiến cho nhóm bảo vệ cảm thấy ấm áp trong lòng.
Người có thể mua nhà ở đây, ai mà không mắt cao hơn đầu chứ?
Những người đó toàn vênh mặt hất hàm sai khiến, có ai xem bọn họ là con người đâu!
Lúc này bỗng nhiên có người nói chuyện bình đẳng với bọn họ, mấy người họ hơi kinh ngạc và căng thẳng.
"Không sao, không thành vấn đề, chúng tôi giúp ngài chuyển đồ!" Dứt lời, đội trưởng bảo an gọi người tới giúp đỡ.
Đồ đạc của Lâm Phong chỉ là quần áo đựng trong mấy túi da rắn lớn, không nhiều lắm, hai người giúp chuyển là xong.
"Xin hỏi căn hộ tiên sinh mua nằm ở đâu?" Đội trưởng bảo an tiếp tục lễ phép hỏi.
Lâm Phong bị hỏi như vậy, chợt cảm thấy xấu hổ. Anh thật sự quên mất căn hộ mình mua là căn nào.
Vì thế trước ánh mắt của bao người, Lâm Phong lấy ra hợp đồng mua nhà của mình, dựa vào ánh sáng nhìn rõ được số nhà của mình: "Căn hộ 808."
Lâm Phong vừa nói xong, đội trưởng bảo an sửng sốt trong phút chốc, anh ta tưởng mình nghe lầm!
Căn hộ 808.
Đó chẳng phải là căn hộ cao cấp nổi tiếng sao?
190. 000 một mét vuông, đắt đến mức khiến người khác căm phẫn.
Người này trông rất bình thường, thế nhưng anh ta lại là đại gia ngầm nha!
Thái độ đối với bọn họ cũng rất tốt.
Nghĩ đến điều này, đội trưởng bảo an và những người khác càng thêm cung kính với Lâm Phong.
"Thưa ngài, mời ngài theo tôi! Đi thẳng là đến căn hộ." Đội trưởng bảo an lập tức dẫn mấy người Lâm Phong đi về phía căn hộ.
Căn hộ kiểu này xây theo kiểu trọn gói, có nghĩa là nếu bạn mua căn hộ cao cấp sẽ được tặng kèm chỗ đậu xe miễn phí, và bãi đậu xe nằm ngay dưới tầng căn hộ của bạn.
Đương nhiên đãi ngộ này chỉ có căn hộ cao cấp mới có.
Nhóm người Lâm Phong theo chân họ lên lầu, mỗi căn hộ cao cấp đều có thang máy riêng, điều này đảm bảo an toàn cho chủ hộ ở mức độ nhất định.
Lâm Phong quét thẻ, bước vào thang máy, sau đó đi thẳng đến căn 808 ở tầng cao nhất.
Thời điểm thang máy mở ra, cho dù Lâm Phong có chuẩn bị tinh thần bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Căn hộ trước mắt từng là thứ mà ngay cả trong mơ anh cũng không dám mơ tưởng đến.
Nội thất sang trọng và đẹp đẽ, đèn chùm pha lê lộng lẫy, chỉ cần nhìn thoáng qua là bạn có thể nhìn thấy cảnh đẹp nhất về đêm của thành phố Thượng Hải, hồ bơi và nơi tổ chức tiệc nướng, phòng bếp kiểu mở, những lối trang trí lộng lẫy theo phong cách Châu Âu, ngay cả sàn nhà cũng bóng loáng đến mức có thể nhìn thấy được bóng người.
Nhà mới của mình đây sao?
Trước đây anh nghĩ rằng 190. 000 một mét vuông là quá đắt, nhưng bây giờ có vẻ như nó rất xứng đáng!
"Thưa ngài, xin hỏi đồ đạc của ngài để ở đâu?"
Đội trưởng bảo an ở phía sau lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Lâm Phong, anh ta cung kính hỏi.
Lâm Phong nghe vậy mới hồi phục lại tinh thần, chỉ vào chỗ trống trên mặt đất: "Anh cứ đặt ở đây đi, cảm ơn các anh nha."
Nghe Lâm Phong nói cảm ơn mình, tất cả mọi người cảm thấy như mình được tôn trọng, trong lòng họ rất vui và thỏa mãn.
"Không cần cảm ơn, đây là việc chúng tôi phải làm."
Đội trưởng bảo an nói xong, cung kính dẫn những người phía sau lui ra ngoài.
Khi đội bảo vệ đã đi hết, Lâm Thiến Thiến mới thốt lên tiếng kinh ngạc đầy thán phục.
"Woa! Ba ba ơi! Ngôi nhà này đẹp quá!"
Lâm Thiến Thiến vô cùng vui vẻ chạy tới phòng khách rộng rãi trước mặt, chân ngắn nhảy nhót giống như con thỏ con vậy, mở hết phòng này đến phòng khác xem.
"Căn phòng này đẹp quá! Thiến Thiến thích lắm! Thiến Thiến muốn ngủ phòng này!"
Bé con vui sướng hét lên.
Thấy ánh mắt của Lâm Thiến Thiến nhìn sang mình, Lâm Phong cảm thấy lòng mình ấm áp, anh mỉm cười gật đầu nói với Lâm Thiến Thiến: "Được nha, Thiến Thiến muốn ngủ ở phòng nào cũng được, ba ba thích Thiến Thiến nhất nhà!"
Nghe ba mình nói vậy, Lâm Thiến Thiến như chú chim nhỏ vui vẻ chạy tung tăng khắp mọi căn phòng.
Cuối cùng cô bé bắt đầu rối rắm. Phòng nào cũng đẹp hết nha!
"Ba ba ơi, Thiến Thiến vẫn là ngủ phòng này thôi!"
Cô nhỏ nhìn quanh, cuối cùng vẫn chọn căn phòng nhỏ nhất lúc đầu.
Tuy căn phòng này nhỏ nhất nhưng nó vẫn lớn hơn căn phòng Lâm Thiến Thiến đã ở trước kia.
Bà Hoàng ngây người hồi lâu mới kinh ngạc hỏi: "Tiểu Phong, đây là nhà mới của con à? Con khi nào có nhiều tiền mua nhà vậy? Con đừng làm mấy chuyện xấu nha, chúng ta không thể kiếm tiền bằng việc xấu được!"
Lâm Phong mỉm cười đáp lại: "Bà ơi, bà cứ yên tâm, con làm ăn để dành được, là đồng tiền chân chính ạ!"
Anh biết bà Hoàng lo lắng sợ mình đi sai đường, vì vậy anh cố ý giải thích cho bà hiểu.
Sau khi giải thích xong, Lâm Phong đưa bà Hoàng vào phòng trong cùng và nói với bà: "Đây là phòng của bà, tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, bà chỉ cần mang đồ đạc, quần áo của mình vào là có thể ở ạ!"
Khương Y Thanh đi tới nói với bà: "Bà ơi, để cháu giúp bà sắp xếp nha, eo bà không tốt, đừng để bị mệt."
Bà Hoàng bất giác nở nụ cười tươi như hoa!
"Ừ ừ, được được, hai đứa đều là con ngoan, bà rất thích!"
Lâm Phong chuyển hành lý của bà Hoàng vào phòng, sau đó Khương Y Thanh giúp bà cụ dọn dẹp phòng ở.