Chương 15: Bán bốn trăm ngàn tệ

Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con

Mại Điêu Đích Nhân 09-03-2024 21:03:53

Mấy năm nay, không ít người giàu có bắn tiếng muốn làm đồ nội thất bằng hoàng hoa lê, nhưng khi thị trường hết hàng, hiện tại đã không ít người đã hạ thấp yêu cầu, dù là một vòng đeo tay cũng được. Nhưng dù là thế, vẫn là cung không đủ cầu, Văn Ngoạn Hiên bọn họ cũng trữ hàng không nhiều lắm! Lúc này đây, nghe cô gái đứng quầy nói, có người bán hoàng hoa lê mộc tươi, hơn nữa mùi giáng hương cực kỳ nồng nặc, rõ ràng chính là trân phẩm trong trân phẩm! Làm sao y có thể không kích động? Lâm Phong gật đầu: "Anh nhìn đi, rồi cho một cái giá." Quản lý kích động gật đầu, sau đó thận trọng rút ra khúc gỗ từ trong túi nylon. Mở ra miệng túi, mùi giáng hương nồng nàn xộc vào mặt, chui vào chóp mũi, đó là mùi vị đặc trưng của hoàng hoa lê Hải Nam! Tỉ mỉ kiểm tra khúc gỗ nặng trĩu trong tay, to khoảng cánh tay của người lớn, mặc dù mặt cắt ngang dùng đao chém, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra, mật độ rất lớn, lộ ra vân gỗ, trong đó một đoạn, xuất hiện cả vân mặt quỷ! Giá trị của thứ này, gần như là gấp bội! Điều quan trọng nhất là khúc gỗ này còn rất mới! Đây là điều chưa từng xuất hiện trên thị trường suốt mấy chục năm qua! "Ngài có tổng cộng bao nhiêu khúc gỗ hoàng hoa lê như vậy ạ?" Quản lý kích động nói: "Nguồn gốc của chúng như thế nào? Hợp pháp không ạ?" Thật ra không phải quản lý quản nhiều chuyện, mà vì mấy hôm trước, bảo vật trấn viên trong công viên Hải Nam, hai cây hoàng hoa lê cuối cùng trên toàn bộ Hải Nam, một cây trong đó đã bị trộm. Nếu như thứ này có nguồn gốc như vậy, Văn Ngoạn Hiên bọn họ chắc chắn cũng bị liên lụy! Lâm Phong trầm giọng nói: "Trên tay tôi chỉ có ba khúc này, hiện không có hàng thừa, anh yên tâm, nguồn gốc đều hợp pháp, đều là tôi tự trồng ở quê nhà, mấy năm trước mới phát hiện, tôi chặt một cây đem ra bán xem sao, anh nói cho tôi biết anh có thể trả bao nhiêu tiền." Lâm Phong không muốn bại lộ thân phận của mình. Thời buổi hiện giờ, một khi lộ ra mình giàu có, đó chẳng khác gì chiêu cáo thiên hạ, ta có tiền, mau tới đánh cướp ta! Anh chỉ muốn yên lặng bán đồ! Quản lý kiềm chế sự kích động trong lòng, trầm mặc khoảnh khắc mới nói: "Chắc ngài biết, loại gỗ hoàng hoa lê này, càng lớn càng đáng giá, ba khúc gỗ này bị chặt đứt như vậy, quá đáng tiếc, như vậy đi, mỗi khúc tôi trả cho ngài 100000. còn khúc có vân mặt quỷ này, mỗi khúc 200000. ngài thấy thế nào?" Lâm Phong gật đầu, xem như đáp ứng khoản giao dịch này. "Sau này nếu như ngài còn có loại gỗ hoàng hoa lê này, xin ngài nhất định phải đem đến bán cho Văn Ngoạn Hiên chúng ta, loại gỗ này có bao nhiêu chúng ta thu bấy nhiêu!" Lâm Phong qua loa đồng ý. Anh đi theo cô gái đứng quầy, sau khi tận mắt nhìn thấy 400. 000 tệ chuyển vào thẻ, lúc này anh mới vội vã rời đi. Phía sau, cô gái đứng quầy cùng quản lý có chút đáng tiếc. "Không nhìn thấy mặt của hắn, thực sự là đáng tiếc, nếu có thể biết hắn là ai vậy thì tốt rồi." Quản lý cảm khái, lắc đầu thở dài. Cô gái đứng quầy có chút ngạc nhiên: "Vì sao ạ? Văn Ngoạn Hiên chúng ta lớn như vậy, không phải chỉ ba khúc gỗ hoàng hoa lê sao? Có quan trọng như vậy sao?" "Em biết cái gì? !" Quản lý trầm giọng nói: "Em không chú ý hả, khúc gỗ này rất tươi! Xem xét từ dựa cây chảy từ vết chặt, tuyệt đối không hơn một tiếng! Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ chuyện hắn nói hắn mang gỗ từ quê nhà tới là giả! Vô cùng có khả năng, trong tay hắn có một số lô gỗ hoàng hoa lê! Hơn nữa còn là cái loại có nguyên cây! Nếu như thật sự có nguyên cả cây, vậy giá cả có lẽ sẽ tăng gấp bội!" Quản lý thở dài. Thấy cô gái đứng quầy kinh ngạc há hốc mồm, y lại nhỏ giọng nói: "Mau dặn dò mọi người, chú ý tình hình lưu thông trên thị trường cổ mộc, xem hắn còn xuất hiện bán hoàng hoa lê hay không, nếu có, cần phải tìm được hắn, biết rõ hắn là ai!" Cô gái đứng quầy nhanh chóng đi gọi điện thoại. Mà vào lúc này, Lâm Phong từ Văn Ngoạn Hiên đi ra đầu tiên là đi lòng vòng trên đường mấy vòng, sau đó nhanh chóng nhảy lên xe buýt, về nhà. Không trách anh cảnh giác. Thân phận của anh hiện giờ chỉ là một gà trống nuôi con bình thường, nếu bị người ta phát hiện thân phận, vậy cái được không bù đủ nổi cái mất. Lâm Phong về đến nhà, đầu tiên là lên lầu tắm rửa, thay quần áo, sau đó mới lái xe điện ba bánh, đi đón Thiến Thiến. Lúc đi đến nhà trẻ Lam Thiên, vừa hay Thiến Thiến tan học. Cô giáo Lệ Lệ sắp xếp cho các bé xếp hàng, đứng nghiêm chỉnh ở cổng trường học chờ phụ huynh tới đón. Lâm Phong là người đến đầu tiên. "Ba ba!" Thiến Thiến vừa thấy Lâm Phong, vô cùng vui vẻ, ỏn a ỏn ẻn gọi to, cánh tay nhỏ núc ních thịt còn giơ lên thật cao, muốn Lâm Phong ôm một cái! Lâm Phong vội đi tới, bế Thiến Thiến lên, hôn lên trên mái tóc mượt mà của cô con gái nhỏ, cười tủm tỉm hỏi: "Thiến Thiến ở trong lớp có ngoan hay không?" Thiến Thiến kiêu ngạo gật đầu, ưỡn cao lồng ngực nhỏ, ra hiệu cho Lâm Phong nhìn huy hiệu hình mặt cười nho nhỏ cài trên ngực áo của mình. "Ba ba xem xem đi, Thiến Thiến rất ngoan rất nghe lời, vẽ cũng rất đẹp! Cô giáo Lệ Lệ cũng khoe Thiến Thiến biểu hiện tốt, còn thưởng cho Thiến Thiến huy hiệu cài trên ngực nữa! Ba ba, ba ba cũng khen khen Thiến Thiến đi đi!" Cô bé cà cà đầu của vào cổ của Lâm Phong, dáng vẻ làm nũng vô cùng khả ái. Lâm Phong vội cười nói: "Thiến Thiến thật lợi hại, là tiểu thần tượng của ba ba, giỏi quá!" Thiến Thiến ngượng đỏ mặt, ôm Lâm Phong cười thành hi hi ha ha. Một thằng bé mập mạp lúc này cũng đi tới bên cạnh Lâm Phong, kéo kéo ống quần của Lâm Phong. "Ba ba của Thiến Thiến, Vũ Vũ hôm nay có không bắt nạt Thiến Thiến!" Lâm Phong biết thằng bé mập đang nói chuyện này. Không phải thằng bé mập khóc rống đòi ăn ô mai thì còn có thể là ai? Bản tính của trẻ em không xấu, quậy thì có quậy, nhưng chỉ cần giáo dục tốt là sẽ ngoan thôi. Không sai, ngày hôm nay thấy Lâm Phong, ngoan ngoãn tự tìm mình để xuống nước. "Đúng vậy ba ba, ngày hôm nay Vũ Vũ mang theo bánh ga-tô, còn cho Thiến Thiến cùng ăn, ngày hôm nay Bì Bì giật bút vẽ của Thiến Thiến, Vũ Vũ cũng giúp Thiến Thiến giật về, Vũ Vũ đối với Thiến Thiến khá tốt!" Thiến Thiến ôm Lâm Phong nghiêm túc nói. Chuyện này khiến Lâm Phong thấy vui. Tình bạn của trẻ con luôn là như thế. Tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Hiếm khi mang thù. Nào giống như thế giới của người lớn, sớm đã không còn đơn thuần như vậy rồi. "Chú không có dâu tây, cháu cũng không bắt nạt Thiến Thiến sao?" Lâm Phong ngồi xổm xuống cười hỏi. Thằng nhóc mập Vũ Vũ cắn cắn môi, dường như đang đấu tranh cùng mâu thuẫn, một lát, nó nghiêm túc một chút gật đầu. "Vũ Vũ sau này không bắt nạt Thiến Thiến, Thiến Thiến là bạn tốt của Vũ Vũ!" Tiểu hài tử nói xạo rất dễ nhìn ra, Lâm Phong biết, thằng nhóc mập này thật sự coi Thiến Thiến là bạn. Anh đứng dậy, sờ sờ đầu của Vũ Vũ. Cách đó không xa, người đàn ông trung niên nam nhân thở hổn hển vọt tới, vẻ mặt như lâm đại địch nhìn Lâm Phong: "Cậu làm gì vậy hả? Chẳng lẽ muốn báo tư thù sao? Cả trẻ con mà cậu cũng xuống tay được? Hơi quá đáng rồi đó !" Lâm Phong suýt nữa trợn tròn mắt vì sốc rồi. Anh nhìn Vũ Vũ, cười nói: "Chúng ta không chấp nhặt ba ba của cháu!" Vừa nói vừa đặt Thiến Thiến trong tay xuống, xoay người đi đến sau xe ba bánh, làm bộ lấy đồ. Trên thực tế anh lắc mình vào không gian, hái một túi trái anh đào.