Chương 47: Năm mươi bảy triệu

Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con

Mại Điêu Đích Nhân 09-03-2024 21:05:31

Nhân viên lễ tân tìm được căn hộ giá cả hợp lý, và cũng là căn có giá thấp nhất giới thiệu cho Lâm Phong. Lâm Phong nhíu mày càng sâu hơn. Anh lắc lắc đầu, đang suy tư cân nhắc, thì Trần Kiều Kiều ở bên cạnh cất tiếng cười to: "Ha ha! Tôi đã nói rồi mà, đầu năm nay mấy người nghèo không biết mình nghèo, cho rằng muốn mua một căn hộ dễ vậy sao? Con người ta không phải người à? Tùy tiện nói muốn mua nhà, nghĩ rằng người khác làm việc không biết mệt à?" Từ Quốc Tiến mỉm cười không nói nhưng ánh mắt luôn nhìn vào Khương Y Thanh. Một lúc sau hắn mới chậm rãi nói: "Nếu bây giờ cô lên tiếng tôi có thể giúp đỡ, dù sao thêm một người bạn là thêm một con đường để đi, Từ Quốc Tiến tôi không phải người keo kiệt, ở Thượng Hải cũng được xem là có máu mặt, người đẹp, cô nói xem?" Người đẹp. Xưng hô kiểu lưu manh này khiến Khương Y Thanh suýt chút nữa tức đến ói máu. Cô nghiến răng vừa định nổi giận, nhưng Lâm Phong đã nghiêm túc lên tiếng: "Căn hộ này quá nhỏ, nhà tôi nhiều người, ở không thoải mái lắm, căn hộ cao cấp kích thước rộng bao nhiêu?" Căn hộ cao cấp... Ngay khi Lâm Phong nói ra bốn chữ này, không chỉ nhân viên lễ tân, mà cả Khương Y Thanh cũng dừng lại! Lâm Phong thật sự nghiêm túc ư? Hay là chỉ nói để tranh cao thấp với gã đàn ông trước mặt này, cho nên anh không chỉ hỏi giá cả mà còn hỏi luôn căn hộ cao cấp? Căn hộ như thế giá 190. 000 một mét vuông nha! Từ Quốc Tiến đột nhiên bật cười: "Tiểu tử, tính tình cậu thật không tốt, dễ nổi nóng, con gái nhà người ta đi làm cũng không dễ dàng gì, thật muốn chém gió, thì nên để ngày mai tới, có rất nhiều người chơi cùng cậu, đúng không nào?" Lâm Phong không nói lời nào, chỉ nghiêm túc nhìn cô lễ tân rồi nói: "Tôi muốn căn hộ cao cấp đầy đủ tiện nghi giải trí, có không gian tốt nhất để con gái tôi có thể vẽ tranh, con bé thích vẽ tranh nên cần nơi ở yên tĩnh." Nhân viên lễ tân thực sự hết cách, thấy Lâm Phong nghiêm túc như vậy thì lập tức bắt đầu giới thiệu. "Đây là căn hộ cao cấp phù hợp nhất với yêu cầu của ngài, có hồ bơi, phòng vẽ tranh, có ban công rộng lớn, nơi tổ chức tiệc nướng đều có đầy đủ, giá một mét vuông là 188. 888, phí quản lý một năm là 50. 000, tổng giá là 57 triệu, ngài xem được không?" Năm mươi bảy triệu. Nghe thấy mức giá này, mí mắt Từ Quốc Tiến nháy mạnh. Hắn tuy được xem là nhà giàu mới nổi, có thể bảo hắn cắn răng lấy tiền mua nhà, hắn cũng có thể mua được nhưng hắn không nỡ. Thu nhập hai năm của công ty đó! Lâm Phong nghe thế lập tức gật đầu dưới ánh mắt khó tin của mọi người. "Được, chọn căn đó đi, bây giờ tôi muốn dọn vào ở ngay, có được không?"'. Căn hộ cao cấp chú trọng chính là trang trí tinh xảo, nếu không cùng khu đất sẽ không đắt như vậy. Nhân viên lễ tân hơi sững sờ không kịp phản ứng lại, một lúc sau mới hỏi: "Ngài xác định mua? Tiền đặt cọc là 20 triệu, ngài muốn quẹt thẻ hay là..." Cuối cùng, cô nuốt ba chữ thanh toán tiền mặt trở lại. Trả tiền mặt ư? Ai thật sự có thể mang theo 20 triệu tiền mặt chứ? Sắc mặt của Trần Kiều Kiều bỗng nhiên trở nên kỳ lạ. Chẳng lẽ người đàn ông này là đại gia ngầm? Anh ta thật sự muốn mua căn hộ cao cấp? Lâm Phong lắc đầu, Trần Kiều Kiều và Từ Quốc Tiến chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Lâm Phong mở miệng nói tiếp: "Không cần đặt cọc, tôi thanh toán hết một lần." Lâm Phong nói xong, lấy trong túi áo ra một tấm thẻ, đưa cho nhân viên lễ tân: "Bây giờ quẹt thẻ luôn đi." Cả đám sợ ngây người! Ngay cả mấy người đang hút xì gà trong phòng VIP cũng phải choáng váng! Quẹt thẻ? Thanh toán căn hộ cao cấp trong một lần? Những ông lớn có thể rút ra hơn 50 triệu, ở thành phố Thượng Hải này không có mấy người, nhưng mà người này bọn họ nhìn thế nào cũng thấy lạ mặt! Mấy người đồng loạt ra khỏi phòng VIP, đứng trong góc bình tĩnh quan sát Lâm Phong. Nhân viên lễ tân đã choáng váng từ lâu, phải biết rằng nếu đơn hàng hơn 50 triệu này được thực hiện thì hoa hồng của cô sẽ là 150. 000! Nhiều hơn tiền lương một năm của mình nữa nha! Run rẩy kích hoạt máy quẹt thẻ. Nhân viên lễ tân đưa máy quẹt thẻ cho Lâm Phong, run rẩy nói: "Tiên sinh, mời ngài nhập mật khẩu."'. Lâm Phong nhận máy, nhanh chóng ấn hai lần, sau đó giao diện hiển thị thông báo: "Giao dịch thành công." Giờ khắc này, âm thanh ấy không thua gì tiếng kinh sấm vang dội trên đầu mọi người! Chúa ơi! Giao dịch thành công rồi! Điều đó có nghĩa là người thanh niên mặc áo tay ngắn giá mười mấy đồng này, mua căn hộ cao cấp và thanh toán trong một lần. Từ Quốc Tiến trợn to mắt, nhất thời không biết nên nói cái gì. Hắn nhớ lúc trước mình có nói muốn cho cậu ta mượn tiền, nhưng Lâm Phong từ chối. Từ Quốc Tiến còn tưởng rằng Lâm Phong đang giả vờ. Nhưng bây giờ, sự việc trước mắt như đấm thẳng vào mặt hắn. "Thưa ngài, bây giờ mời ngài theo em làm thủ tục, nếu ngài muốn làm nhanh để tối nay có thể vào ở ngay, ngài phải trả thêm 5000 tệ, ngài thấy có được không?" Nhân viên lễ tân cảm thấy như mình đang giẫm lên bông, câu hỏi này thật vô nghĩa. Trần Kiều Kiều ở một bên vừa kinh ngạc vừa tức giận, sắc mặt vô cùng xấu xí! 600. 000! Tiền hoa hồng một lần là 600. 000! Vốn nên là của mình mới đúng! Hơn nữa, nếu vừa rồi cô nhiệt tình hơn một chút, có lẽ người đàn ông này có thể sẽ nhìn mình với cặp mắt khác cũng không chừng... Nhưng hết lần này tới lần khác bị mình tự tay vất bỏ! Trần Kiều Kiều giờ phút này hối hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Phong và Khương Y Thanh đến phòng VIP cao cấp nhất làm thủ tục. Ước chừng nửa giờ Lâm Phong cùng Khương Y Thanh mới đi ra. Nhìn giấy tờ mà lúc nãy Lâm Phong vừa điền trong túi đựng hồ sơ, Khương Y Thanh rốt cục mới xác nhận Lâm Phong thật sự mua căn hộ cao cấp! Căn hộ cao cấp có hồ bơi, phòng vẽ tranh, và khu vực tập thể dục! "Anh lấy số tiền này ở đâu vậy?" Khương Y Thanh cắn môi bước ra khỏi phòng kinh doanh nhà ở của viện Lâm Giang, cô không nhịn được hỏi: "Anh có làm gì phạm pháp không đấy?" Lâm Phong không muốn trả lời câu hỏi này, thứ nhất anh không trả lời được, thứ hai, thật sự là không cần thiết. Tuy nhiên, khi nghe Khương Y Thanh nói vậy, anh không thể nhịn được cười! "Tố cáo cô sẽ có thưởng, Khương đại tiểu thư, thế nào, cái này cũng phạm pháp hay sao?" Lâm Phong mỉm cười. Khương Y Thanh dừng lại, cô mở to mắt ấp úng lên tiếng, không dám tin nói: "Làm anh biết thân phận của tôi? Tôi rõ ràng..." "Ai không có việc gì sẽ che giấu thân phận của mình chứ? Vả lại thông báo tìm người của cô cả đất Thượng Hải đều biết cả, chẳng lẽ cô cho rằng tôi bị mù hay sao?" Lâm Phong tiếp tục hù dọa cô. Khương Y Thanh nghi ngờ nhìn Lâm Phong, cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này thật sự sẽ tố cáo cô! Nếu đúng là như vậy, vừa rồi nếu anh ta đáp ứng với gã Từ Tiến Quốc kia, cho hắn thông tin liên lạc của cô là có thể đổi được một khoản tiền, không phải tốt hơn sao? Khương Y Thanh không tiếp tục hỏi nữa. Cô rất thông minh, biết Lâm Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi của mình, chứng tỏ anh cũng có bí mật của riêng mình. Lúc trở lại bãi đậu xe, Lâm Phong thò đầu nhìn vào bên trong. Nhìn thấy Lâm Thiến Thiến và bà Hoàng đang dựa vào nhau ngủ, hình ảnh thật đẹp và ấm áp. Lâm Phong mở cửa xe, Khương Y Thanh lên xe, sau đó anh khởi động xe vào viện Lâm Giang số 1.