Ai qua lại với cái tên đầu gỗ này cơ chứ!
Cô giáo Lệ Lệ im lặng mỉm cười.
Chỉ là không biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chua xót.
"Đi thôi, để tôi dẫn mọi người tới phòng tranh Tiểu Thiên Tài."
Cô giáo Lệ Lệ nói, đồng thời rút chìa khóa ô tô bên trong túi xách ra, ấn nút, đèn xe Hyundai I-X-25 cách đó không xa bật sáng.
Là một chiếc SUV hiện đại màu vàng cát, tính năng khá tốt, nằm trong phân khúc giá cao.
Thiến Thiến chưa bao giờ được ngồi lên xe của cô giáo Lệ Lệ.
Cô bé nhảy cẫng lên sung sướng, sau đó vui vẻ chạy vút như bay về phía xe của cô giáo Lệ Lệ.
"Ba ba! Lại đây đi! Thiến Thiến muốn ngồi cùng ba ba và dì Thanh!
Đương nhiên Lâm Phong không tiện ngồi ghế trước!
Một người đàn ông như anh, còn mang theo con gái, ngồi ở ghế trước là có ý gì?
Mà Khương Y Thanh cũng không muốn ngồi ở ghế trước.
Lòng cảnh giác của cô rất mạnh, trong khi cô lại không quen biết gì với người phụ nữ này, ngồi ở phía trước sẽ rất lúng túng, xấu hổ.
Vì vậy, câu chuyện đã chuyển biến thành, Khương Y Thanh và Lâm Phong còn có Lâm Thiến Thiến ngồi yên vị tại ghế sau.
Thật ...
Sự rất giống một gia đình ba người.
Thiến Thiến ngồi giữa Khương Y Thanh và Lâm Phong, bàn chân nhỏ lắc lư, đôi mắt lấp lánh nhìn trái nhìn phải, trong lòng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc!
"Đi nào!"
Chưa đến mười phút, cô giáo Lệ Lệ dừng xe, xoay người về phía ba người nói: "Mọi người đi lên trước đi, đỗ xe xong tôi sẽ lên sau."
Lâm Phong gật đầu đồng ý, dẫn Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh cùng đi.
Phòng tranh của Tiểu Thiên Tài thật sự rất gần nhà Lâm Phong, chỉ mất tầm mười mấy phút lái xe là tới.
Nơi này là một tòa nhà phức hợp, phía dưới là trung tâm mua sắm lớn, còn phòng tranh Tiểu Thiên Tài nằm trên tầng bốn.
Ba người bước vào trung tâm mua sắm, đi theo các bảng chỉ dẫn và đi thẳng lên tầng bốn.
Lâm Phong, Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh đứng trước cửa chưa vào, hiển nhiên là đang đứng đợi cô giáo Lệ Lệ!
Một lúc sau, cô giáo Lệ Lệ đi tới, điềm đạm nở nụ cười với Lâm Phong và Lâm Thiến Thiến: "Đi thôi, chị tôi đang đợi chúng ta ở bên trong."
Khương Y Thanh nheo mắt.
Cô giáo này, hiền thật ấy!
Đẩy cửa ra vào, một cô gái trông rất giống cô giáo Lệ Lệ bước ra.
Song cô ấy nhìn thành thục hơn cô giáo Lệ Lệ nhiều, có thêm trên mình nét quyến rũ và trưởng thành hơn.
Thấy Lâm Phong, Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh đi vào, chị của cô giáo Lệ Lệ nhanh chóng đi tới đón tiếp.
"Xin chào, tôi tên là Từ Mạn Đan."
Cô giáo Lệ Lệ tên là Từ Mạn Lệ.
Lâm Phong sửng sốt.
Tên của hai chị em nhà này thật kỳ lạ!
"Xin chào, tôi tên là Lâm Phong."
"Tên cô ấy là..."
"Khương Nhu."
Lâm Phong chưa kịp nói xong, Khương Y Thanh chợt mở lời đánh gãy lời nói của Lâm Phong.
Cô nở nụ cười, từng cái vung tay nhấc chân đều mang theo khí chất của những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Câu chữ rõ ràng, cử chỉ hào sảng.
Có những lúc, khí chất của một người có thể cho biết người đó lớn lên trong môi trường nào.
Từ Mạn Đan nhanh chóng mỉm cười, cúi đầu đưa tay thủ thế: "Mời mọi người vào trong thăm quan, tôi nghĩ nhất định bé Thiến Thiến sẽ thích!"
Nói rồi Từ Mạn Đan cúi người, tự động nắm lấy tay Thiến Thiến dẫn cô bé đi vào trong.
"Đây là những bức tranh do các bạn nhỏ bên chúng tôi vẽ!"
Đi thẳng vào là một hành lang dài, hai bên hành lang treo rất nhiều tác phẩm hội họa.
Từ Mạn Đan ân cần giới thiệu với Thiến Thiến.
Lâm Thiến Thiến rất thích vẽ tranh, cho nên có hứng thú ngay lập tức, cô bé tỉ mỉ quan sát những bức tranh treo trên lối đi dạo và chỉ trong chốc lát đã bị cuốn vào mê hoặc!
Lâm Phong tôn trọng sự lựa chọn của Lâm Thiến Thiến.
Một đường nghe Từ Mạn Đan giới thiệu này Lâm Phong không có ý kiến gì, nhưng Khương Y Thanh lại có chút xem thường.
Mục đích của loại studio này nói trắng ra là để kiếm tiền, phần lớn những người đến đây dạy học, đa số đều là sinh viên làm bán thời gian của viện Mỹ thuật gần đó.
Nói rõ hơn một chút.
Đó là, bản thân họ còn đi học, còn cần giáo viên hướng dẫn, thì có thể dạy ra trình độ nào?
Hơn nữa, hội họa không phải là ngành học cứ có bằng cấp là dạy được.
Lúc mọi người dừng lại lần nữa, Lâm Phong cúi người, nghiêm túc nhìn Lâm Thiến Thiến hỏi: "Thiến Thiến có thích nơi này không?"
Lâm Thiến Thiến gật đầu, ngoan ngoãn nói,"Thiến Thiến thích ạ! Con thích nơi này, thích dì Đan Đan, thích cả vẽ tranh nữa!"
Cô nhóc vui vẻ đáp.
Lâm Phong hài lòng gật đầu.
"Con thích là được rồi, vậy chúng ta học trước một kỳ ở đây, có được không?"
Về phần tại sao không học một năm, Lâm Phong đã có dự định của riêng mình.
Hiện tại, Lâm Thiến Thiến đến cùng là có trình độ gì, Lâm Phong cũng không biết rõ, nếu như đăng ký cho bô bé học một năm thì sau này lỡ như anh có chuyển nhà hay muốn đổi chỗ học khác cũng khá phiền phức.
Tóm lại, cứ học thử trước một kỳ, nếu không ổn thì đổi chỗ khác là được!
Không thể để hết trứng vào một giỏ được!
"Vâng ạ!"
Thiến Thiến vui vẻ đồng ý.
Lâm Phong đi theo Từ Mạn Đan ký hợp đồng, chuẩn bị thanh toán.
"Xin chào, học phí một kỳ của studio Tiểu Thiên Tài chúng tôi là 8600 tệ, anh muốn trả hết một lần hay là trả phân kỳ ạ?"
Nhân viên lễ tân nhẹ nhàng hỏi.
Tất nhiên Lâm Phong lựa chọn phương thức thanh toán trong một lần!
Anh cầm ví mở ra, bên trong có một xấp tiền một trăm tệ dày cộp.
Đây là số tiền anh kiếm được khi bán dâu tây.
Lúc nào cũng mang theo tiền mặt trong người không an toàn, tốt nhất là tiêu hết số tiền mặt này đi.
Chỉ có điều hành động này của Lâm Phong rơi vào trong mắt Khương Y Thanh lại thành nghĩa khác.
Cô cho rằng anh đã hạ quyết tâm nên mới mang hết số tiền mà bản thân tiết kiệm được để đi đóng học phí cho con gái.
Không thể phủ nhận, mặc dù người đàn ông này có hơi chậm hiểu, nhưng phải công nhận anh là một người ba tốt.
Ký tên lên trên hợp đồng, học phí một kỳ cũng đã nộp xong.
Lâm Phong đang chuẩn bị rời đi thì Từ Mạn Đan bỗng nhiên mở miệng giữ anh lại.
"Anh Lâm, là như thế này, studio Tiểu Thiên Tài của chúng tôi là một studio tương đối cao cấp, đối với năng khiếu của mỗi đứa trẻ chúng tôi đều sẽ sắp xếp làm một buổi đánh giá. Dù sao thì trình độ của bọn trẻ ở mỗi lớp là khác nhau, chúng tôi không thể xếp chung mọi cấp độ vào chung một lớp để giáo dục được, điều này sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của trẻ nhỏ."
Từ Mạn Đan cười nói: "Hay là như này, có thể mời anh ở lại quan sát xem chúng tôi làm kiểm tra năng khiếu của Thiến Thiến, được không ạ?"
Làm kiểm tra trước mặt phụ huynh để tăng thêm tính khách quan, công bằng.
Bằng cách đó, bọn họ sẽ không phải chịu trách nhiệm về sau.
Tất cả những gì đứa trẻ vẽ sẽ được tiến hành kiểm tra ngay trước mắt phụ huynh!
Lâm Phong không nghĩ nhiều như vậy, thu bước chân chuẩn bị ra ngoài của mình lại, xoay người gật đầu với Từ Mạn Đan, nói: "Oke, vậy tôi sẽ ở đây đợi, khi nào làm thì ới tôi một câu là được."
Thiến Thiến được Lâm Phong ôm vào trong ngực, không lâu sau Từ Mạn Đan mang bảng vẽ tới.
Từ Mạn Lệ theo sau Từ Mạn Đan, trên tay xách một túi lớn bút màu ra cùng.
Không phải loại màu nước mà là loại chì màu.
Dù sao màu mà Thiến Thiến dùng ở trường mẫu giáo đều là chì màu, hoặc sáp màu.
Từ Mạn Lệ ngồi xổm xuống bên cạnh Thiến Thiến, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, mở miệng khích lệ: "Thiến Thiến không cần sợ gì cả, chỉ cần vẽ những gì con thích, con muốn là được, cô Lệ Lệ sẽ ở bên cạnh cổ vũ cho con."