Chương 11: Hoạ sĩ thiên tài Thiến Thiến

Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con

Mại Điêu Đích Nhân 09-03-2024 21:03:41

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiến Thiến hiện lên vẻ buồn buồn, nhưng ngay sau đó lại chạy bịch bịch bịch về chiếc ghế ở bên cạnh, mở ra cặp của mình, lấy ra quyển tập vẽ. Cô bé cười đến tít cả mắt, lí la lí lắc hướng về phía Lâm Phong nói: "Ba ba, ba ba xem đi, đây là ưu điểm mà cô giáo Lệ Lệ cho Thiến Thiến! Cô giáo nói Thiến Thiến vẽ vẽ rất đẹp, nói con là tiểu thiên tài vẽ vẽ tranh đó!" Lâm Phong nghe vậy con mắt lập tức sáng rực! "Thật vậy chăng?" Anh vô cùng mừng rỡ, vội nhận lấy quyển tập vẽ trên tay của Thiến Thiến, chỉ thấy trên một bức tranh, cô giáo Lệ Lệ cẩn thận viết lời bình vào chỗ trống. "Thiến Thiến thật quá tuyệt vời! Nhất định phải kiên trì học vẽ! Nỗ lực lên nỗ lực lên!" Đây là lời bình mà cô giáo đưa ra rồi. Mà cũng đúng là vào giờ khắc này, Lâm Phong mới phát giác, con gái của mình dường như ở trên phương diện hội họa, có chút thiên phú đặc biệt? "Thiến Thiến giỏi quá!" Lâm Phong cúi người xuống, dùng sức hôn một cái lên đỉnh đầu đầy tóc mây của Thiến Thiến! "Ngày hôm nay ba ba làm đồ ăn ngon cho Thiến Thiến! Làm món tôm bóc vỏ xào đậu phụ mà Thiến Thiến thích ăn nhất, còn có trứng chiên cà chua, có được hay không?" "Dạ!" Thiến Thiến vui vẻ gần như muốn bay lên, cánh tay nhỏ ôm đầu nhỏ lắc lư như con lật đật, sau đó lại nhón chân lên, kéo áo của Lâm Phong xuống. "Chụt!" Ngay khi Lâm Phong cúi người xuống, Thiến Thiến dùng sức hôn cái chụt ở Phong trên mặt của Lâm! "Thiến Thiến vĩnh viễn yêu ba ba!" Lời nói yêu thương của cô con gái bé bỏng, vĩnh viễn là động lực mạnh mẽ nhất của Lâm Phong! Trong nháy mắt, khoé mắt của anh có chút nóng lên. "Ân, ba ba sẽ vĩnh viễn ở bên Thiến Thiến!" Mãi đến khi con lớn lên, mãi đến khi... con không cần mình nữa. Trước đó, anh mãi mãi là tấm khiên vững chãi nhất của con! Thiến Thiến tung tăng đi xem ti vi, Lâm Phong thì ở trong bếp làm cơm. Làm xong đồ ăn, Lâm Phong nhìn thoáng qua nồi cơm điện nhà mình, bất đắc dĩ cười khổ. Không xong. Hơn nữa đây là nồi cơm điện hình tam giác kiểu cũ nhất, mỗi lần nấu cơm đều phải có người trông coi, nếu không nước cơm sẽ trào lên bắn tung tóe khắp nơi. Nồi cơm điện này thực sự dùng rất lâu rồi, đã cùng Lâm Phong, chứng kiến Thiến Thiến trưởng thành. Lúc đầu mới mua chỉ cần khoảng nửa tiếng là chín, bây giờ đã gần một giờ, vẫn còn đang tút tút tút. Đã đến lúc phải bớt chút thời gian, lắp điều hòa và mua nồi cơm điện, cuối cùng là phải mua quần áo cho Thiến Thiến. Thấy còn có thời gian, Lâm Phong lại lắc mình tiến vào không gian. Trong không gian, từ Lâm Viên mua về cây anh đào mầm đang chỉnh chỉnh tề tề mở để dưới đất, một bên còn có mười khỏa hoàng hoa lê cây giống. Trong không gian, cây giống anh đào mua về từ Lâm Viên đang nằm ngay ngắn ở dưới đất, bên cạnh còn có 10 cây giống hoàng hoa lê. So với cây giống anh đào cây là xum xuê tươi tốt, cây giống hoàng hoa lê lá cây xanh xao vàng vọt, rất nhiều lá rụng, thật sự là không còn hình dáng. Lâm Phong vội vàng múc một muỗng nước suối từ trong đầm nước, tưới lên trên cây giống hoàng hoa lê. Sau đó, một cảnh tượng khiến người ta kinh dị xuất hiện. Cây giống vốn úa vàng và sắp chết, còn toả ra hơi ánh huỳnh quang, sau đó một mầm non xanh tươi chui ra từ gốc, dần dần bao phủ toàn bộ cây giống! Mười cây giống, tất cả đều như cây khô gặp mùa xuân, toả ra sinh cơ mãnh liệt, khiến người ta cực kỳ ngạc nhiên! Lâm Phong vô cùng vui vẻ, vội cầm lấy công cụ, đào hố, gieo cây giống anh đào xuống, sau đó, lại trông mười cây giống hoàng hoa lê ở vị trí sát mép mẩu ruộng. Trồng xong, anh lại bắt đầu bơm nước vào, rút nước trong suối, tưới vào mẫu ruộng trước mắt! Ngay đúng lúc đó, cây giống nhỏ bắt đầu nhanh chóng tăng vọt, nước suối tưới vào càng nhiều, cây cối lại tăng đến độ dày cỡ nắm tay! Mà sau khi tốc độ sinh trưởng chậm lại, Lâm Phong biết, vậy là đã đạt tới mức sinh trưởng cực hạn. Với sự phát triển và tận dụng không gian, Lâm Phong cũng từng bước hiểu rõ thêm quy luật cùng cách dùng không gian. Thứ nhất, trồng ra hoa quả trong không gian, dù là kích cỡ hay hương vị, thì nó đều cao hơn nhiều so với các loại trái cây thông thường bên ngoài. Thứ nhì, không gian có thừa tốc độ công năng. Thời gian sinh trưởng nhanh hơn bên ngoài khoảng bốn mươi lần. Thế nhưng, vừa rồi, sau khi anh dùng nước linh tuyền tưới lên, nước linh tuyền này lại cũng có thể thúc đẩy quá trình chín của cây! Đây là một khám phá rất đáng ngạc nhiên! Thấy cây cối không còn tiếp tục phát triển, Lâm Phong suy nghĩ, lui ra khỏi không gian. Quả nhiên, thời gian phía ngoài cũng mới trôi qua mấy phút mà thôi. Nồi cơm điện rốt cục nhảy lên chế độ giữ ấm. Lâm Phong đã không thể chờ thêm nữa, đồ ăn sắp nguội rồi! "Thiến Thiến! Ăn cơm!" Anh rời phòng bếp, hướng về phía Thiến Thiến còn ở phòng khách xem ti vi, gọi con: "Đi rửa tay đi, ba ba đơm cơm cho con!" "Dạ biết!" Thiến Thiến ngoan ngoãn đáp, nhảy xuống đất, phi đôi chân nhỏ ngắn bịch bịch đi rửa tay. Lâm Phong dọn cơm canh xong xuôi, lại một bát súp cho Thiến Thiến, lúc này hai cha con mới bắt đầu ăn. Ru Thiến Thiến ngủ xong thì đã là 9 giờ rưỡi. Lâm Phong duỗi người, cũng ngủ thật say. Ngày mai anh còn có một buổi họp báo về nông sản phải tham gia! Ngày hôm sau. Đưa xong Thiến Thiến đến trường, Lâm Phong gọi điện thoại cho Trần Kỳ Nguyên, người sau cho anh một cái địa chỉ, Lâm Phong vừa nhìn, lập tức sửng sốt. Khách sạn Hòa Khánh? Không phải nói tham gia buổi họp báo về nông sản sao? Lâm Phong nhớ buổi họp báo nông sản mà trước đây anh từng tới đều chợ nông sản, tùy tiện dựng cái sân khấu coi như là sân khấu trưng bày sản phẩm. Sao giờ lại phải đi khách sạn Hòa Khánh? "Chỗ này sẽ tổ chức đấu giá rau quả, không phải rau quả bình thường có thể so sánh, muốn bán được giá tốt, phải đi con đường đấu giá, em yên tâm, anh đã an bài xong xuôi mọi thứ, em cứ lộ mặt là được!" Lâm Phong không nghi ngờ gì, vội vàng chạy tới. Lúc này, tại lầu một Khách sạn Hòa Khánh. Hơn mười chiếc bàn tròn được sắp xếp gọn gàng, trong đó toàn những người thành đạt mặc bộ vest đang ngồi. Mà giờ khắc này, Trần Kỳ Nguyên vừa hay đang đứng trên đài. "Các vị, kế tiếp xuất hiện ở trong dĩa của các vị, là hoa quả thần kỳ mà vườn trái cây chúng ta mới phát hiện! Ô mai!" Mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khinh thường trong mắt của nhau. Ô mai? Mà cũng được coi là hoa quả thần kỳ gì chứ? Tối đa là ăn ngon một chút, màu sắc kỳ lạ chút. Thấy mọi người đều trông không hề tin tưởng, Trần Kỳ Nguyên sớm có dự liệu. Y cười hắc hắc, ra hiệu cho Lâm Phong lên sân khấu. "Anh này chính là khởi nguồn của ô mai chuyến này của chúng ta, Lâm Phong, anh hỏi em, có phải ô mai của em đều có nguồn gốc thiên nhiên không ô nhiễm, hoàn toàn không phun bất cứ thuốc trừ sâu nào, phải không?" Lâm Phong gật đầu. "Đúng, điểm này, tôi dùng tính mạng của tôi đảm bảo." Nghe chữ dùng tính mệnh đảm bảo, rốt cục có người cảm thấy hứng thú. Dù sao ở thời đại này, dám ngay trước công chúng, đặc biệt nói ra lời này trước mặt những đại gia hoa quả bọn họ, thật sự rất hiếm thấy. Hiện tại Internet có lưu lại bộ nhớ! Cậu làm giả, lưu lại chứng cứ, kế tiếp cậu sẽ bị vả mặt! "Tốt, như vậy chúng ta bây giờ bắt đầu ăn dâu tây!" Trần Kỳ Nguyên cười nói, vừa dứt câu, các phục vụ viên xinh đẹp mặc sườn xám lập tức bưng một cái dĩa sứ trắng lên. Dĩa sứ màu trắng, tương phản với ô mai màu đỏ, trông cực kỳ xinh đẹp, hấp dẫn!