Vương Chi thoáng do dự, nhưng khi nghĩ đến sự thay đổi của An Dạng, bà liền im lặng không nói gì.
"Được rồi, nhìn bộ dạng này của cháu chắc cũng lấy được tiền rồi, thím về nhà đây. Trong phòng bếp có lương thực cứu trợ được chính quyền phân phát đấy, cháu tự nấu món gì mà ăn. Chờ đến khi đồng chí Thẩm quay lại, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Dứt lời bà ấy liền bước đi.
An Dạng đứng lên tiễn thím ba ra đến cửa.
Sau đó nắm tay Phương Kỳ dắt tới phòng bếp.
Thím ba là người rất chu đáo, trong bếp đã chuẩn bị đầy đủ củi lửa.
An Dạng cầm lấy một cái xô, đem tới giếng nước đã có từ lâu.
Múc lên một xô nước, nhân lúc ánh nắng vẫn còn vương trên sân, thời tiết khá nóng nực, đun một nồi nước lớn rồi tắm rửa cho Phương Kỳ.
Đứa nhỏ này thật sự quá bẩn.
Nhưng cũng may là lúc ấy cậu nhóc chạy đi chơi, nếu ở nhà có lẽ đã sớm bị đè bẹp dưới đống đổ nát rồi.
Phương Kỳ vẫn luôn im lặng chẳng nói lời nào. An Dạng bảo làm gì, cậu liền làm nấy, không hề hé răng nửa lời.
Tắm rửa cũng rất ngoan ngoãn.
An Dạng giúp Phương Kỳ tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi lau khô tóc cho cậu nhóc.
"Con cứ ngồi ở đây nhé, phơi nắng nhiều một chút, một lúc nữa tóc sẽ khô thôi, mẹ đi nấu cơm đây."
Phương Kỳ mím môi, tuy rằng không nói chuyện nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ ngoài sân.
An Dạng duỗi tay xoa xoa cái đầu nhỏ, đứa bé này sau khi được tắm rửa sạch sẽ liền trở thành một cục bông trắng nõn mềm mại, nhưng lại quá gầy.
Cũng chẳng thấy nhóc con nói lời nào, không biết có gặp phải rào cản tâm lý gì khi bị khi bắt nạt hay không.
Lương thực cứu trợ được phân phát trong nhà bếp là một ít bột ngô cộng với khoai lang đỏ và khoai tây.
Đối với An Dạng, như vậy là đủ lắm rồi.
Những loại lương thực này rất ít khi được nhìn thấy.
Vùi mấy củ khoai lang dưới đáy nồi, chốc nữa sẽ được ăn khoai lang nướng thơm ngon.
Trên kệ bếp có một số gia vị nấu ăn đơn giản, nhìn qua liền biết là do thím ba chuẩn bị.
Cắt hai củ khoai tây, kỹ thuật thái rau củ của cô rất tốt, từng sợi khoai tây được thả vào trong nước.
Đáy nồi nóng lên, cô nhúng đôi đũa dính hai giọt dầu ăn vào đó, không có hành lá cắt nhỏ nên chỉ có thể đun mỗi khoai tây thái sợi.
Muối, nước tương, dấm, sau đó đơn giản chỉ là xào chín.
Khoai tây sợi xào dấm, chua chua giòn giòn, ăn với cơm là hết sảy.
Đem khoai tây sợi xào dấm ra khỏi bếp, sau đó lấy một cái phễu để rây bột ngô. Bột ngô rơi xuống đều rất mịn, dùng để nấu cháo đặc.
Chủ yếu là vì Phương Kỳ.
Chỉ có một cái nồi, xào xong thức ăn mới có thể nấu cháo.
Phương Kỳ vốn đang ngồi nghiêm chỉnh ngoài sân, nhưng khi ngửi thấy hương thơm này, trong bụng liền kêu lên ục ục.
Có điều, nhớ tới những lời An Dạng đã dặn là phải ngoan ngoãn ngồi ở đây, nên cậu bé cũng không dám động đậy.
Tác phong của An Dạng rất nhanh nhẹn, nấu cơm cũng nhanh, cháo đã chín nhừ. Đổ một ít nước lạnh vào trong nồi, lát nữa ăn xong sẽ dễ rửa hơn.
Cô kê một cái bàn nhỏ ở ngoài sân, bưng cháo bột ngô và khoai tây xào dấm tới để lên trên mặt bàn.
"Mau lại đây ăn cơm nào."
Phương Kỳ đứng dậy, chạy lon ton với đôi chân ngắn ngủn của mình.
An Dạng quan sát đứa nhỏ này, tuy rằng không nói lời nào nhưng cũng chẳng có tật gì xấu.
Cô đưa cho Phương Kỳ hai cái chén, một chén khoai và một chén cháo để cậu bé ăn.
Ai ngờ cô vừa mới múc một nửa bát cháo đặt trước mặt, cậu bé liền vươn bàn tay nhỏ xíu bưng bát lên, tự mình húp cạn.
An Dạng không nghĩ rằng Phương Kỳ có thể tự ăn cơm, vốn dĩ cô định đút cho cậu bé, nhưng giờ chắc cũng chẳng cần thiết.
"Vậy con tự mình ăn đi, nhớ ăn thật chậm rãi, đừng để bị bỏng."
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Phương Kỳ nhìn thẳng vào An Dạng, sau đó gật đầu một cái.