An Dạng nghe hai chàng lính kia gọi anh là trung đoàn trưởng Thẩm, mới biết Thẩm Các là một lãnh đạo.
Đi qua cửa lớn mới xem như tiến vào quân khu, nhưng còn cách khu huấn luyện chuyện nghiệp rất xa, nơi này chẳng qua chỉ là nhà ở của quân nhân mà thôi.
Thẩm Các dẫn An Dạng rẽ vào hai con đường mới đến nhà anh.
Bà Trần đứng chờ ở cửa, từ xa đã nhìn thấy ba người họ.
Thẩm Luyện lật đật chạy tới muốn ôm đùi Thẩm Các, nhưng vừa bước ra cửa, nhìn thấy cha còn đang bế một đứa trẻ khác, nhóc con liền ngây ngẩn cả người.
Đã hơn 5 giờ chiều, trời bắt đầu sẩm tối.
Thẩm Luyện nhìn đứa bé trong lồng ngực Thẩm Các, sau đó nhìn sang An Dạng đang đứng bên cạnh, lại chạy trở về.
Hai người tới gần, bà Trần tiến lên nhìn mặt An Dạng, vừa nói chuyện vừa đánh giá.
"Mau, mau vào nhà đi, đây là An Dạng hả, xinh gái quá đi. Đi đường có mệt lắm không? Nhà cửa dì đã quét tước qua một lượt giúp hai đứa rồi, còn nấu thêm mấy món ăn nữa, đi đường cả ngày chắc mấy đứa đói bụng lắm rồi."
An Dạng còn chưa biết rõ về tình hình nhà Thẩm Các.
Nhất thời cô không biết nên gọi bà là gì.
Thẩm Các cũng quên nói với An Dạng, vì vậy anh liền nhanh chóng giới thiệu.
"Đây là dì Trần, từ nhỏ tôi đã được dì nuôi lớn."
An Dạng cười đáp lại.
"Con chào dì, làm phiền dì rồi."
Dì Trần xua xua tay.
"Không phiền không phiền, đâu có gì đâu."
Vừa dứt lời liền bước vào nhà chính.
Quả thật, nhà cửa trong quân khu tốt hơn hẳn so với nhà ở thôn, ít nhất cũng là gạch xanh mái ngói, bên trong bên ngoài đều sạch sẽ thoáng mát, sân vườn cũng rộng rãi.
Thẩm Các đặt Phương Kỳ xuống.
"Dì, đây là Phương Kỳ, mới hơn hai tuổi."
Dì Trần rất hay mềm lòng, lại là người thích trẻ con.
"Ai u, hai tuổi thật sao? Sao lại gầy như vậy? Mau tới đây, cho bà ôm một cái nào."
Phương Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua An Dạng, sau đó đi tới để dì Trần ôm.
Dì Trần rất vui vẻ.
Trẻ con không sợ người lạ là chuyện tốt, đặc biệt là con trai, không thể ngượng ngùng xoắn xít như bé gái được.
"Nào, mau rửa tay đi, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Thẩm Các dẫn An Dạng đi rửa tay.
Ba anh em Thẩm Luyện đứng bên cạnh nhìn Phương Kỳ.
"Bà ơi, em ấy là em út sao?"
Dì Trần 'ừ' một tiếng.
"Đúng vậy, mẹ các con nhìn qua cũng là người hiền lành, mấy đứa không được bắt nạt mẹ đâu nhé."
Thẩm Luyện hừ một tiếng.
"Nếu cô ấy thật sự tốt bụng, con cũng không thèm khi dễ."
Dì Trần giơ tay dí vào trán cậu bé một cái.
"Thằng nhóc này, đi rửa tay nhanh lên, rồi vào ăn cơm."
Thẩm Luyện xoay người chạy đi rửa tay.
Thẩm Đồ và Thẩm Dư cũng đi theo anh trai.
Dì Trần ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ xíu không được mấy lạng thịt của Phương Kỳ.
Thở dài một hơi, mấy năm nay quả thật cuộc sống chẳng dễ dàng gì.
Bàn ăn trong nhà Thẩm Các là một cái bàn dài, vừa đủ cho mọi người ngồi.
Cải trắng xào, bí đao hầm miến, một đĩa thịt bằm rang mắm, và một đĩa rau trộn miến.
Bốn món ăn, tạo thành một mâm cơm hoàn chỉnh.
Trong nồi con có cơm, bột ngô vào bột gạo trắng.
Tay nghề của dì Trần chỉ ở mức trung bình, không quá xuất sắc.
Nhưng tất cả mọi người đều đói bụng.
Thẩm Các luôn tuân thủ nguyên tắc ăn cơm không nói chuyện.
Nhưng dì Trần lại không có thói quen này.
"An Dạng, đây là ba đứa con của Thẩm Các, đứa lớn nhất 5 tuổi - Thẩm Luyện, đứa thứ hai 4 tuổi - Thẩm Đồ, đứa nhỏ nhất ba tuổi - Thẩm Dư, đều được nhận nuôi, nhưng mấy đứa trẻ này đều đi theo Thẩm Các từ khi còn rất nhỏ, cho nên tình cảm cũng chẳng khác gì người thân ruột thịt."
Vừa bước vào nhà An Dạng đã nhìn thấy 3 đứa trẻ, trước đó Thẩm Các đã nói qua với cô, vậy nên cô cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi.
"Thẩm Các đã nói với con về tụi nhỏ rồi ạ."
Dì Trần khịt mũi.
"Mấy đứa mau gọi mẹ đi."
Thẩm Đồ há miệng muốn lên tiếng, nhưng cậu nhóc thấy anh trai ngồi im không động tĩnh, cũng không dám gọi nữa.
An Dạng nhoẻn miệng cười, loại chuyện như này, ép buộc cũng không phải là tốt.
"Dì à, không sao đâu, trước tiên cứ sống với nhau thật hoà thuận là được."