An Dạng có thể suy nghĩ và nói những lời như vậy, lại còn tới tận đây, bà thực sự rất vui lòng.
Mấy bà bạn của dì Trần đều là người biết ý biết tứ, thấy vậy cũng chủ động ra về.
Dì Trần tiễn bọn họ ra tới cổng.
Những người đó hâm mộ kéo tay bà.
"Tuy bà không phải mẹ chồng chính thức, nhưng người ta lại coi bà là mẹ chồng thực sự, bà đúng là có phúc có phần."
Dì Trần nghe mọi người khen con nhà mình, tất nhiên là vui sướng không thôi.
"Đúng thế, người một nhà chúng tôi luôn như thế, không lệch đi đâu được."
Cười nói vui vẻ xong bà mới đi vào sân.
Bây giờ không còn người ngoài, cách nói chuyện cũng khác đi.
"Khó khăn lắm mới mua được con gà, cứ để ở nhà thịt cho tụi nhỏ ăn là được, con còn mang sang đây làm gì. Dì và chú Trần của con đã lớn tuổi rồi, còn thứ gì chưa thấy qua, ăn hay không ăn cũng chẳng sao cả."
An Dạng còn chưa kịp lên tiếng.
Cái miệng nhỏ của Thẩm Đồ đã bắt đầu nói mấy lời ngọt xớt.
"Bà dì, không phải đâu, chúng con muốn tôn trọng người lớn mà, có đồ ăn ngon phải mời người lớn ăn trước."
Dì Trần nghe câu nói này của cậu nhóc, hai mắt lại càng híp lại.
"Để bà xem nào, có phải con ăn mật không mà lại khéo miệng như vậy."
Thẩm Đồ 'ai u' một tiếng.
"Con có ăn đâu, cũng chẳng có mật mà ăn."
An Dạng nghiêm túc nói.
"Hôm qua con đã làm sủi cảo cho tụi nhỏ ăn rồi, không sao đâu ạ, dì cứ nhận đi."
Mẹ chồng nàng dâu nhà này rất hợp nhau, hai người có thể trò chuyện một cách thoải mái và tự nhiên.
Dì Trần vào bếp đun nước nóng để vặt lông gà.
An Dạng làm thịt gà.
Thẩm Luyện 'dẫn đầu', nhìn chằm chằm vào con gà.
Nước đã sôi, dì Trần thấy kỹ thuật của An Dạng rất lưu loát và gọn gàng, nhìn qua liền biết đây là chuyên gia làm việc nhà.
Cần phải có thời gian để làm sạch gà.
Vừa nói chuyện cùng dì Trần vừa làm việc, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Hầm gà trong nồi đất, đặt một khúc củi to dưới đáy nồi, đun lửa lớn.
Xào đến khi thịt gà thơm hương thì đổ nước ấm vào, đợi thịt gà được hầm nhừ thì mới cho thêm khoai tây cắt khúc.
Cuối cùng là miến và táo sấy khô.
Tất cả đều ngấm vào nước súp, ăn còn thơm ngon hơn cả thịt gà.
Tư lệnh Trần kết thúc cuộc họp vào lúc 12 giờ rưỡi, vội vàng vẫy tay chào mọi người rồi tan làm.
Hôm nay Thẩm Các không tham gia cuộc họp, chỉ đứng ngoài sân huấn luyện để quản lý binh lính, bởi vì anh không thích họp.
Anh đợi ở bên ngoài cho đến khi Tư lệnh Trần đi ra, sau đó đi theo ông.
Tư lệnh Trần còn tưởng thằng nhóc này chờ mình tan làm, dù sao đường về nhà cũng giống nhau.
Trên đường đi, hai người thảo luận một chút về tình hình gần đây và các vấn đề liên quan, sau đó còn nói tới một số chuyện khác.
Mãi cho đến khi đi tới cửa nhà mình, tư lệnh Trần mới nhận ra điều lạ thường.
"Thẩm Các, con có chuyện gì sao, đi theo chú làm gì?"
Lúc này 0Thẩm Các mới nhớ ra.
"Hôm nay An Dạng dẫn tụi nhỏ tới ăn cơm cùng hai người."
Tư lệnh Trần lập tức cảm thấy hứng thú, ông chưa từng gặp mặt đồng chí An Dạng 'tiếng tăm' này.
"Ừ, con và đồng chí An Dạng sống chung thế nào?"
Thẩm Các suy nghĩ một chút, rất thoải mái, rất phù hợp với hiệp ước trước khi hai người họ kết hôn.
Trong nhà cũng trở nên tốt hơn.
"Khá tốt ạ."
Tư lệnh Trần gật đầu.
"Các con đã kết hôn rồi thì phải sống với nhau thật hoà thuận. Người ta không có cha mẹ, con lại là quân nhân, càng phải đối xử tốt với vợ của mình."
Tư lệnh Trần là một người đàn ông mẫu mực, khi nói chuyện với Thẩm Các về gia đình, ông luôn có bộ dáng như vậy.
Không còn gì khác.
Dứt lời liền đẩy cửa tiến vào.
Vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thịt gà hầm thơm nức.
Dì Trần đang ở trong phòng bếp khen ngợi tay nghề nấu nướng của An Dạng.
"Dì chưa bao giờ ngửi thấy mùi gà hầm thơm như vậy."
Nói xong lại quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ vừa nếm thử khoai tây.
"Thế nào? Ăn ngon không?"
Thẩm Đồ lập tức gật đầu lia lịa.
"Bà dì, khi nào mới được ăn ạ? Con đói lắm rồi."
Dì Trần bật cười.
"Ngay bây giờ."
An Dạng nhìn mọi thứ đều đã được chuẩn bị hoàn chỉnh.
Đem mấy cái bát vừa được rửa sạch ra.
"Trước hết con sẽ múc cho người lớn mỗi người 1 chén, trẻ con mỗi đứa nửa chén."
Dì Trần 'ừ' một tiếng.
Hai người vừa mới nói xong thì nhìn thấy tư lệnh Trần và Thẩm Các đang đứng ở cửa bếp.
"Tôi đã bảo mà, thơm như vậy thì đầu bếp chắc chắn không phải bà."
Dì Trần 'hừ' một tiếng, lười phản ứng lại.
"Cơm tôi nấu không thể ăn, vậy thì mấy chục năm qua ông lấy cái gì cho vào bụng."
An Dạng quay lại chào hỏi.
Tư lệnh Trần nhìn An Dạng.