"À đúng rồi, khi nào đồng chí Thẩm quay lại đây nhỉ? Cậu ấy đúng là người tốt, lúc rời đi còn đưa tiền cho thím và chị dâu cả, nhờ thím tới bệnh viện chăm sóc cháu, nhưng thím không nhận, chuyện này có gì nghiêm trọng đâu. Nhưng chị dâu cả có nhận tiền hay không thì thím không biết, cháu hỏi đồng chí Thẩm thử xem."
Còn một câu bà chưa nói ra, chị dâu cả trông nom đứa bé này, chắc chắn là rất muốn nhận tiền công, nhưng chuyện này quả thực rất khó mở miệng.
An Dạng không phải đứa ngốc, nhớ lại dáng vẻ chột dạ vừa rồi của bác dâu cả, nhất định là đã nhận tiền của người ta rồi.
Thẩm Các đưa tiền với ý tốt, hoặc có thể mấy đồng bạc lẻ này chẳng là gì đối với anh ta.
Vương Chi thấy An Dạng không hé răng.
"Nếu không phải lo liệu quá nhiều việc, thì thím đã đón Phương Kỳ về chăm sóc rồi."
Bà ấy quả thực rất bận, việc gì cũng tới tay. Thôn làng cần sức lao động để xây nhà, bà còn phải trông nom nhà cửa hộ An Dạng, ngoài ra còn phải chăm sóc gia đình, rất khó để nhận thêm đứa trẻ này nữa.
An Dạng nghe xong liền nhíu chặt lông mày.
"Thím ba, phiền thím trông thằng bé giúp cháu một lát, cháu phải đi lấy tiền để trả lại cho người ta."
Chăm sóc đứa nhỏ chẳng ra gì, còn không biết xấu hổ mà lấy tiền lấy phiếu.
Nội tâm Thẩm Các có ý tốt, nhưng anh ta không hiểu về con người Lưu Hồng Hà.
Nếu Vương Chi nói ra, chẳng khác nào ngăn cản bà ta nhận tiền.
"Được, cháu cứ yên tâm đi đi."
An Dạng đi thẳng tới nhà Lưu Hồng Hà.
Lưu Hồng Hà đang nấu cơm ở trong nhà. Bà ta về muộn, phòng bếp và phòng chứa lương thực đều không có chìa khoá, mấy cô con dâu không ai mở cửa ra được, cuối cùng đành chịu đói.
Có điều, mấy bữa cơm gần đây đều không tồi. Thẩm Các cho năm đồng, cộng thêm năm cân phiếu gạo và nửa cân phiếu thịt. Bà vẫn luôn cất giữ phiếu thịt, khi sắp đến tết mới lấy ra để mua thịt ăn.
An Dạng đến nhà bọn họ cũng không cần gõ cửa, bởi vì trong sân làm gì có tường, huống chi là cửa.
Lưu Hồng Hà đang canh chừng mấy cô con dâu nấu cơm trong bếp, bà ta cứ đứng chình ình ở cửa bếp vì sợ các cô ăn vụng.
An Dạng vừa bước vào sân đã cất tiếng gọi.
"Bác gái cả."
Lưu Hồng Hà nghe thấy giọng của An Dạng, có chút bất ngờ.
Nhanh chóng xoay người lại, miệng nở nụ cười.
Bà ta nhìn thấy An Dạng, theo bản năng liền nhớ tới năm đồng và mấy tờ phiếu kia.
Cũng không biết tại sao con nhỏ chết tiệt này lại tốt số như vậy, một người đàn ông vừa chết thì lại có một người khác xuất hiện, hơn nữa còn ra tay rất hào phóng.
"Dạng tới đấy à, sao thế, có chuyện gì hả cháu?"
Mũi của An Dạng rất thính. Trước đây, suốt ngày cô chỉ quanh quẩn trong phòng bếp, nếu không thì cũng trồng trọt cây này cây nọ.
Vừa ngửi liền biết gia đình này nấu món gì, xem ra thức ăn hôm nay dùng không ít dầu mỡ.
"Bác gái cả, cũng chẳng có gì đâu, cháu chỉ muốn hỏi về Phương Kỳ một chút thôi."
Lưu Hồng Hà nghe An Dạng nói, khẽ nhíu mày, không biết vì sao trống ngực lại đập dồn dập.
Giọng nói liền trở nên lắp bắp.
"Cháu... cháu cứ hỏi đi."
Sao bây giờ An Dạng lại thay đổi như vậy, hoàn toàn không giống với lúc trước.
Càng nghĩ càng muốn nuốt nước bọt.
Nụ cười trên mặt An Dạng lập tức biến mất.
"Bác gái cả, cháu vừa mới về nhà tắm rửa cho Phương Kỳ, nhưng khắp người thằng bé đều là vết bầm vết tím, không những thế còn gầy hẳn đi so với lúc trước."
Thật ra cô vẫn chưa nhìn qua cơ thể cậu nhóc, nhưng nhất định Lưu Hồng Hà sẽ chột dạ, bà ta dung túng cho cháu mình bắt nạt người khác, không quản thúc cũng không dạy bảo. Chẳng những thế, cô có thể khẳng định rằng bà ta không yêu thương gì đứa bé này.
Quả nhiên, Lưu Hồng Hà liền chột dạ theo bản năng.
Bà ta nhanh chóng nở một nụ cười có phần miễn cưỡng.
"Dạng này, có thể là do mấy đứa tụi nó chơi đùa không cẩn thận nên mới té ngã, trẻ con ở nông thôn làm gì có đứa nào không xây xước chứ."
An Dạng nghe xong gật gật đầu.