Thẩm Các húp cháo, trong lòng rõ như ban ngày.
"Mau ăn cơm đi."
Thẩm Dư là một đứa em trai ngoan.
Trong bát cậu nhóc vẫn còn một miếng sủi cảo chiên.
"Anh, cho anh ăn nè."
Thẩm Đồ rất muốn ăn nhưng vẫn kiềm chế bản thân, không thể ăn phần của em trai được.
"Em ăn đi, anh không ăn đâu."
Thẩm Dư còn nhỏ tuổi, cậu không hiểu nổi tâm trạng của anh trai, lúc muốn ăn lúc lại không muốn?
Cái miệng nhỏ 'chẹp' một cái, cắn miếng sủi cảo.
Thẩm Đồ bày ra vẻ mặt 'cay đắng', đành phải tuân lệnh ăn hết cháo trong bát.
An Dạng càng nhìn càng muốn trêu thằng nhỏ.
"Không phải trưa mai chúng ta sẽ mời ông bà tới để ăn gà hầm sao? Con nhẫn nại thêm chút nữa được không?"
Thẩm Đồ nghe cô nói vậy, lúc này mới gật đầu.
"Được ạ, con sẽ nhẫn nại."
Sau đó lập tức ngoan ngoãn ăn cháo của mình.
Thẩm Các tạm thời không thể lý giải được suy nghĩ của thằng con trai thứ hai này.
Buổi tối, gia đình nhỏ vẫn sinh hoạt như bình thường, ai đọc sách của người đấy, chỉ có Thẩm Các là phải xử lý công việc.
An Dạng thay anh đọc truyện cổ tích cho tụi trẻ nghe.
Sáng sớm hôm sau, An Dạng chiên nốt mấy miếng sủi cảo còn dư, nấu cháo bí đỏ và cả món trứng hấp mềm mịn nữa, nhỏ thêm vài giọt dầu mè, mùi hương thơm lừng ngập tràn trong bếp.
Thẩm Luyện ngồi trên giường mặc quần áo giúp mấy đứa em trai.
Mũi của Thẩm Đồ vô cùng thính.
Hai mắt vốn đang nhắm tịt không tài nào mở ra nổi, ngay lập tức liền trợn tròn.
"Anh cả, anh có ngửi thấy gì không? Thơm quá, mẹ nấu món gì mà ngon thế nhỉ?"
Thẩm Luyện cạn lời mặc quần áo cho cậu nhóc.
"Trong đầu em lúc nào cũng chỉ có đồ ăn thôi sao?"
Thẩm Đồ không quan tâm đến câu hỏi của anh trai, xỏ giày xong liền chạy tót ra ngoài.
Trong phòng bếp, An Dạng đã nấu xong các món, Thẩm Các lần lượt bưng đặt lên bàn.
Thẩm Đồ mới chạy đến phòng khách đã hét ầm lên.
"Thơm quá."
Dường như nước miếng sắp chảy xuống tận cằm.
An Dạng dùng ngón tay trỏ dí lên trán cậu nhóc.
"Doanh trưởng Thẩm, anh dẫn thằng bé đi rửa mặt đi."
Thẩm Các cũng phát hiện ra, gần đây Thẩm Đồ không hay gây chuyện nữa, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ăn uống.
Anh duỗi tay dắt cậu bé đi rửa mặt.
"Sao lúc nào con cũng nghĩ đến việc ăn cái này ăn cái kia thế?"
Thẩm Đồ chu chu cái miệng nhỏ.
"Đấy là việc nên làm mà, nếu không ăn sẽ chết đói đó."
Thẩm Các bất đắc dĩ mỉm cười.
"Con nói rất đúng, không ăn cơm sẽ chết đói."
Thẩm Đồ cười hì hì.
An Dạng đi tới phòng của tụi nhỏ, giúp chúng mặc quần áo.
Mấy anh em Thẩm Luyện ăn thử trứng gà hấp, tất cả đều cảm thấy ngon xỉu.
An Dạng đút thức ăn cho Thẩm Dư và Phương Kỳ.
Thẩm Các nhìn Phương Kỳ mới nhớ tới một việc.
"Hôm nay tôi sẽ cấp hộ khẩu cho Phương Kỳ, em thấy nên để họ Thẩm hay là họ Phương?"
Phương Kỳ nghe thấy tên của mình được nhắc tới.
Lập tức ngẩng đầu nhìn Thẩm Các.
An Dạng xoa đầu cậu bé.
Suy nghĩ một chút.
"Họ Thẩm đi, bây giờ chúng ta đã là người một nhà rồi, tất nhiên thằng bé cũng nên mang họ giống các anh trai. Mặt khác, trong quá trình trưởng thành, tôi không muốn thằng bé cảm thấy bản thân khác biệt so với các anh, như vậy sẽ tạo khoảng cách giữa chúng. Còn nữa, chuyện về cha ruột của Kỳ Kỳ, chờ thằng bé lớn lên, tôi sẽ nói với nó."
Thẩm Các thấy An Dạng nói rất có lý.
"Được, tên là Thẩm Kỳ, quyết định như vậy nhé."
An Dạng gật đầu.
Thẩm Các ăn sáng xong liền đi làm.
Hôm nay bốn đứa trẻ không chịu ra ngoài chơi.
Vu Tiểu Lộ kéo một đám trẻ con tới nhà gọi chúng đi chơi nhưng cũng không rủ rê được.
An Dạng thu dọn nhà cửa xong xuôi thì xách một con gà tới nhà dì Trần.
Dì Trần và mấy người chị em đang cùng nhau đóng đế giày trong nhà, dĩ nhiên là đóng cho tụi nhỏ nhà cô.
Nhìn thấy An Dạng đến liền đứng bật dậy.
"Sao hôm nay con lại sang đây?"
An Dạng chào hỏi tất cả mọi người.
"Cũng chẳng có gì quan trọng đâu ạ. Hôm qua mua được con gà, con nghĩ mình và Thẩm Các đã kết hôn được nhiều ngày rồi mà vẫn chưa tới ra mắt chú dì, cho nên hôm nay mới sang đây."
Dì Trần bỗng cảm thấy vui vẻ hơn hẳn.
Bà nở nụ cười tươi rói, hai mắt híp lại.
Nói thật, bà không phải mẹ ruột của Thẩm Các, càng không phải mẹ chồng chính thức của An Dạng, cô gái này đã kết hôn một lần nhưng bà không phải là người hay để ý đến quá khứ.