"Đúng rồi, chị dâu, chị và doanh trưởng Thẩm có định đãi tiệc ở nhà ăn không?"
An Dạng suy nghĩ một chút, mấy hôm trước quả thật Thẩm Các cũng đã nhắc tới.
Lúc ấy cô cũng không quá bận tâm.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy chuyện này không cần thiết.
Đãi tiệc hay không đãi thì cũng đã lãnh giấy đăng ký kết hôn rồi.
Hơn nữa, bày vẽ ra không phải sẽ rước thêm mệt mỏi vào thân sao? Cô thực sự không muốn làm.
"Chờ tối nay anh ấy tan làm về nhà, chúng tôi sẽ bàn bạc lại."
Vương Tú Tịnh thở dài một tiếng, đãi một bữa tiệc quả thực phải chi khá nhiều tiền, nhưng không phải mỗi người đều chỉ cưới một lần trong đời sao?
"Đến lúc đó, nếu chị dâu cần người hỗ trợ, tiếp khách mời trà, tuyệt đối đừng khách sáo."
An Dạng gật đầu.
Hai người cùng nhau bận bịu cả buổi chiều, trồng rau cũng rất nhanh.
An Dạng muốn biếu Vương Tú Tịnh một chút gì đó để cảm ơn sự giúp đỡ, nhưng lại phát hiện ra, trong nhà thực sự chẳng còn gì.
Đành đưa cho cô ấy một ít rau trưa nay hái từ nhà dì Trần.
Bốn giờ chiều, Vương Tú Tịnh về nhà.
Cô ấy trở về để chuẩn bị cơm tối.
Hầu hết những người trong quân đội đều đi dạy học nếu họ biết chữ, những người có kỹ năng khác cũng đều đi làm.
Các cô ở nhà cũng bận việc nội trợ.
An Dạng chiên bánh rán nhân đậu xanh và nấu cháo bột ngô cho bữa tối.
Cũng không thể ăn mỳ cả ngày được.
Hơn nữa, buổi tối nên húp một chút cháo cho dễ tiêu hóa, nếu không rất dễ bị tích tụ thức ăn khi đi ngủ.
Một nhà sáu người ngồi xuống quanh bàn ăn.
Hôm nay, vừa trở về Thẩm Các liền phát hiện ra nhà mình có chút khác biệt.
Một góc sân vườn đã được trồng đủ các loại rau.
Nhớ tới chuyện Tư lệnh Trần đã nói hồi chiều.
Một cọng hành được cuộn trong bánh rán, cắn một miếng.
"Về việc đãi tiệc cưới, em nghĩ thế nào?"
An Dạng cũng đang muốn nói tới chuyện này.
"Cá nhân tôi nghĩ là không cần thiết, anh thì luôn bận rộn, tôi cũng thấy rất mệt, chi bằng bỏ qua chuyện này luôn đi."
Thẩm Các sửng sốt một chút, anh hỏi như vậy vốn dĩ là muốn nghe ý kiến của cô, sau đó tính toán xem nên làm gì, kết quả cô lại trực tiếp từ chối.
"Thật chứ?"
An Dạng thực sự không thèm để ý đến chuyện này.
"Trên đời này, càng hào nhoáng lại càng hư vô. Được ăn uống đầy đủ, một ngày ba bữa, khoẻ mạnh bình an, là tốt hơn hết."
Thẩm Các đã từng trở về từ chiến trường, điều anh mong muốn nhất cũng là một cuộc sống êm đềm bình yên.
"Em nói rất đúng, nhưng tôi cũng hứa với em, sau này, nếu một ngày nào đó em muốn, cứ thoải mái nói với tôi, chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới."
An Dạng húp một miếng cháo, nở nụ cười.
"Được, không thành vấn đề."
Buổi tối tắm rửa xong xuôi, thời gian vẫn còn sớm.
Thẩm Các cầm một quyển sách, ngồi đọc trong phòng khách.
An Dạng gội đầu xong, rửa tay rửa chân sạch sẽ cho lũ trẻ, cũng có chút thời gian rảnh rỗi.
"Doanh trưởng Thẩm, anh cho tôi mượn một quyển sách được không? Tôi cũng muốn đọc một chút."
Thẩm Các phản ứng lại, nhăn mày nhìn cô.
Nhớ tới lời cô nói rằng mình cũng biết đọc chữ... cũng đúng thôi, cô là con một trong nhà, qua điều tra lý lịch biết được cha mẹ rất chiều chuộng cô, tuy không có hồ sơ chứng minh học vấn của cô, nhưng cũng chẳng thể khẳng định cô không biết chữ.
"Em muốn đọc loại sách nào?"
An Dạng suy nghĩ một chút, quyết định tìm hiểu thêm về nghề cũ của mình.
"Vấn đề nông nghiệp, anh có không?"
Sách trong nhà Thẩm Các đều được mượn từ thư viện quân khu, phải chứng minh được bản thân đang công tác trong quân khu mới có thể mượn sách của thư viện.
"Ngày mai tôi mượn cho em hai quyển, được không?"
An Dạng gật đầu.
"Được, cảm ơn doanh trưởng Thẩm."
Thẩm Các suy nghĩ một chút.
"Đồng chí An Dạng, tôi cảm thấy có rất nhiều điều về em khiến tôi phải bất ngờ."
An Dạng khẽ cười.
"Không phải, vốn dĩ doanh trưởng Thẩm không đặt nhiều hi vọng vào tôi, hiện tại có chút khác biệt, cho nên doanh trưởng Thẩm mới cảm thấy ngoài dự đoán."
Thẩm Các suy nghĩ một chút, đúng là như vậy.
Ngay từ đầu anh đã đặt ra một số định kiến về cô.
"Ừm, em nói rất đúng."
Thẩm Luyện đang dựa vào bàn, đọc sách dành cho trẻ em.
Nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Yên lặng ngẩng đầu.
"Cha, ý của cô ấy là cha khinh thường người khác, đúng không?"
An Dạng phì cười.
Đứa nhỏ này, thông minh hơn người, nói trúng tim đen.
Thẩm Các lập tức gấp sách lại.
"Thẩm Luyện, khai giảng tháng chín năm nay, con đi học đi."
Thẩm Luyện bĩu môi.
"Cha lúc nào cũng vậy, không nói lại được liền bắt đầu uy hiếp, nhưng mà con không sợ đâu, con vẫn còn ông bà Trần chống lưng mà."
Thẩm Các trừng mắt hừ một tiếng.
An Dạng ôm bụng cười.