"Được, sau này có chuyện gì, tôi nhất định sẽ bàn bạc trước với cô."
An Dạng rất vui vẻ, xem ra sống chung như thế này cũng không khó hòa hợp.
Thẩm Các lấy kẹo sữa và bánh quy từ trong cặp ra.
"Tôi đã mua cho thằng bé từ trên thị trấn."
An Dạng nhìn đồ ăn trên bàn, cũng không khách khí.
"Phương Kỳ, nếu muốn thì con cầm ăn đi."
Phương Kỳ nghe hiểu, vội vàng tiến lên lấy một viên kẹo sữa, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nở một nụ cười ngọt ngào.
An Dạng xem đồng hồ.
"Sắp đến giờ trưa rồi, nếu không còn việc gì thì tôi đi nấu cơm nhé! Khi nào chúng ta xuất phát?"
Thẩm Các nghĩ là càng sớm càng tốt.
"Chúng ta ăn cơm xong thì đi luôn nhé, còn phải lên tỉnh ngồi xe lửa nữa."
An Dạng gật đầu.
"Được, vậy tôi đi nấu cơm trước. Hôm qua tôi nhờ thím ba mua hộ một miếng thịt, vốn định để ăn dần, nhưng giờ phải đi rồi, cũng nên ăn hết luôn."
Cô thấy cả mình và con trai đều quá gầy gò, không bồi bổ một chút thì không được.
Cho nên mới mua hai lạng thịt, hôm qua đã cắt ra ăn một ít, hôm nay quyết định sẽ ăn hết.
Thẩm Các cũng đứng lên.
"Để tôi nhóm lửa giúp cô."
An Dạng bật cười một tiếng.
"Phương Kỳ, con tự mình chơi nhé, dì đi nấu cơm."
Trong miệng Phương Kỳ còn đang nhai kẹo, cái đầu nhỏ khẽ gật gật, chạy vào trong phòng lấy bi ra sân chơi.
Thật trùng hợp, trong phòng bếp vẫn còn dư lại khoai lang đỏ, khoai tây, và cả bột ngô từ mấy hôm trước, thật ra thứ cô muốn nhất chính là trứng gà, tốt nhất là trứng gà nhà nuôi, nhưng không có cũng không sao.
Thẩm Các cái gì cũng làm được, nhưng lại không biết nấu nướng.
Trước đây anh cũng đã đi dã ngoại để học các kỹ năng sinh tồn, nhóm lửa không là vấn đề, nhưng cơm nước chỉ gọi là nuốt được.
An Dạng gọt vỏ khoai tây, dùng dao cắt sột soạt, tạo ra những sợi nhỏ đều tăm tắp.
Toàn bộ thịt cũng được cắt nhỏ, chỉ có một ít thịt băm dùng để xào.
Phần mỡ của hai lạng thịt đều đã được cô lọc ra và đem rán từ ngày hôm qua rồi.
So với ngày đầu tiên nấu cơm, thì một chút dầu dính đầu đũa cũng chẳng có, nói gì đến mỡ heo rán.
Động tác của An Dạng rất thành thạo, kỹ thuật thái rau cũng rất thuần thục.
Lần đầu tiên Thẩm Các chứng kiến một 'quy trình nấu cơm' như vậy.
Anh quay sang chuẩn bị nhóm lửa.
Khoai tây thái sợi vẫn xào dấm, thật ra trong nhà có ớt cay, nhưng không thể dùng được, bởi vì Phương Kỳ không thể ăn cay.
Chỉ trong chốc lát, mùi thơm đã bay khắp xung quanh.
Thím ba tới nhà đúng lúc An Dạng vừa xào xong thịt, bày ra đĩa, đang chuẩn bị nấu cháo bột ngô, còn cho thêm cả khoai lang thái nhỏ nữa.
Bà duỗi tay xoa xoa đầu Phương Kỳ, nhìn thấy kẹo sữa và bánh quy đặt trên mặt bàn liền cảm thấy đồng chí Thẩm này đúng là không tồi, đồ ăn quý hiếm như vậy cũng có thể mua.
"Mẹ con đâu?"
Phương Kỳ chỉ vào phòng bếp.
Thím ba lại đi vào bếp, thực ra hôm nay khi bà tan tầm trở về mới nghe nói đồng chí Thẩm tới đây, nghĩ tới nghĩ lui, không biết hai người đã đi chưa, vội vàng chạy tới xem có gì cần giúp đỡ hay không.
"Dạng à, nấu cơm hả cháu?"
An Dạng đang trộn đều bột ngô trong bát, chờ nước trong nồi sôi sẽ cho vào nấu cháo.
Thím ba vừa nói vừa bước vào bếp.
Liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Các đang nhóm lửa.
"Đồng chí Thẩm đang nhóm lửa đấy à? Tôi nghe nói hôm nay cậu tới đây, liền nghĩ hai đứa chuẩn bị chuyển đi, cho nên mới sang đây xem thế nào."
Củi khô dưới đáy nồi cuối cùng cũng được Thẩm Các đốt cháy lên.
"Chào thím, chúng cháu định chiều nay sẽ đi."
Thím ba nghe đến đó cũng thấy vui mừng, thời buổi này cưới được một anh chàng tham gia quân ngũ, còn có thể tuỳ quân, thật sự là chuyện rất tốt.
An Dạng xui xẻo lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được chuyện vui.
Nghĩ đến đây bà còn muốn rơi nước mắt.