"Được rồi, những thứ này ngày mai mẹ sẽ tìm thử, cũng sẽ cố gắng mua thịt và vằn thắn cho mấy đứa, nhưng mẹ không hứa chắc chắn sẽ mua được đâu nhé."
Thẩm Luyện cũng biết có rất nhiều thứ chưa chắc đã mua được, nhưng điều này không thể ngăn cản niềm hưng phấn của bọn chúng.
Rửa chân xong, An Dạng kêu tụi nhỏ đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hơn 5 giờ cô đã dậy.
An Dạng gõ cửa phòng Thẩm Các.
"Anh chuẩn bị bữa sáng cho tụi nhỏ nhé, tôi đi chợ đây."
Thẩm Các cũng vừa thức giấc, mặc dù sáng nay anh không cần tập thể dục nhưng đồng hồ sinh học không cho phép anh dậy muộn.
"Được, em cứ đi đi."
An Dạng lấy tiền và phiếu rồi ra khỏi nhà.
Cô đã hẹn gặp Vương Tú Tịnh ở ngã tư.
Vì chợ ở khá xa nên phải đi từ sớm.
Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủ, mồm miệng Thẩm Các đã trở nên khó chiều.
Nghĩ đến cơm ở nhà ăn, anh liền cảm thấy ngán ngẩm.
Nhưng khi nhìn đống đồ vật trong phòng bếp, anh cũng chẳng muốn động vào.
Cuối cùng vẫn chọn cách đi tới nhà ăn để mua bữa sáng.
Về đến nhà thì tụi nhỏ cũng đã dậy.
Bốn đứa trẻ đều đã đánh răng rửa mặt xong, đang ngồi ngây ngốc ở trong sân.
Nhìn thấy Thẩm Các trở về mới phản ứng lại.
"Cha, vì sao hôm nay không nấu bữa sáng?"
Thẩm Các đặt đồ ăn lên bàn.
"Mẹ con đi chợ từ sớm rồi, cho nên không có ai nấu cơm."
Cái miệng nhỏ của Thẩm Luyện liền dẩu ra.
"À, ra là vậy."
Nói xong liền ra vẻ uể oải, ỉu xìu thở dài một hơi.
Thẩm Các duỗi tay nhéo lỗ tai cậu nhóc.
"Con làm sao vậy? Mau ăn sáng đi."
Thẩm Luyện lắc lắc đầu.
"Con không có tâm trạng."
Thẩm Các nhịn xuống cảm giác muốn động thủ, cái thằng nhóc này!
Không thèm để ý tới nó nữa, anh vẫy tay gọi mấy đứa nhỏ còn lại vào ăn sáng.
Thẩm Luyện xoa xoa bụng của mình.
"Con không ăn đâu, chờ mẹ trở về, trưa nay sẽ có thịt để ăn."
Lời nói dõng dạc như đã hạ quyết tâm rất lớn.
Thẩm Đồ vừa mới cầm chiếc muỗng lên cũng buông xuống.
"Vậy con cũng không ăn đâu."
Thẩm Các đặt bát cháo trước mặt bọn chúng.
"Tất cả đều ăn cháo cho cha."
Bắt giặc phải bắt vua trước.
Ánh mắt chiếu thẳng về phía Thẩm Luyện.
"Mau bưng cháo lên húp đi, nếu không trưa nay dù mẹ có làm vằn thắn thì con cũng đừng hòng động vào."
Không nghiêm khắc thì lũ trẻ này sẽ càng ương bướng.
Trong lòng Thẩm Luyện cân nhắc một chút, tạm thời không nên trêu chọc người cha này.
"Thà chết vinh còn hơn sống nhục, con sẽ ăn hết bát cháo này."
Thẩm Các 'hừ' một tiếng, thằng nhóc này, ba cái tuổi ranh mà đã học đòi nói năng đạo lí.
Tên đầu sỏ gây tội đã khuất phục, 'đàn em' Thẩm Đồ cũng không dám bắt chước nữa.
Ngoan ngoãn cầm lấy cái muỗng tiếp tục múc cháo.
Đến khi Thẩm Các đi làm.
Vu Tiểu Lộ sang nhà gọi bọn chúng đi chơi, nhưng chẳng rủ được đứa nào.
Cậu nhóc cũng dứt khoát ở lại chơi.
"Thẩm Luyện, tớ nghĩ mẹ kế của cậu sẽ không mua thịt cho cậu đâu. Mẹ tớ cũng đã đồng ý rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ mua cho tớ cả."
Cậu nhóc cảm thấy người anh em tốt của mình sẽ phải chờ đợi trong vô vọng.
Thẩm Luyện hừ một tiếng.
"Không đâu, nhất định cô ấy sẽ mua."
Vu Tiểu Lộ còn muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy nếu cứ cố gắng đả kích bạn tốt của mình như vậy thì cũng không nên.
Sau đó lại nhớ tới một việc, cậu quyết định nói cho bạn tốt biết.
"Lần trước tớ nói em trai cậu là con của chồng trước, là..."
Vừa nói cậu vừa ghé vào tai Thẩm Luyện thì thầm.
Thẩm Luyện nghe xong liền hừ một tiếng.
"Cô ấy không giả tạo như vậy đâu. Đó là mẹ kế của tớ."
Vu Tiểu Lộ chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ biết lắc đầu.
Thẩm Luyện quay đầu lại, dẫn cả bọn đi ra ngoài. ...
Khoảng 6 giờ rười, An Dạng và Vương Tú Tịnh tới chợ.
Các sạp hàng đều đã bày xong đồ.
Vương Tú Tịnh nhìn từng hàng quán.
"Chợ búa dạo này đông đúc quá. Xem ra hoa màu trong thôn quả thực đã có chuyển biến tốt đẹp."
Nếu không thì sao hàng hoá lại nhiều như vậy.
Trên đường tới đây, các cô cũng đã nhìn thấy hoa màu phát triển không tồi.
Chắc chắn vụ hè năm nay sẽ được mùa.
An Dạng vô cùng thích thú khi nhìn thấy nhiều mặt hàng.