"Đúng vậy ạ, vậy nên cháu mới đến hỏi dì một chút xem trong nhà có giống cây ăn quả không."
Dì Trần ngẫm nghĩ một chút liền đứng lên đặt rổ kim chỉ lên trên băng ghế.
"Đúng là có thật, có dưa hấu với cả một vài giống khác, đều là thằng con trai cả nhà dì gửi trên thủ đô về đây cho. Nhưng mà cái giống này lại cần mất quá nhiều công chăm sóc, dì trồng rồi mà không có nổi một cây nào sống sót được, nếu cháu muốn vậy thì cứ cầm lấy đi."
An Dạng vốn không có mong đợi gì nhiều thế mà dì Trần lại thật sự có.
Hôm qua lúc cô đi hỏi Vương Tú Tịnh.
Vương Tú Tịnh bảo, đừng nói nhà cô ta không có, mà ngay cả vùng quanh đây cũng tìm không thấy, cơm còn chẳng có mà ăn thì làm gì có nhà nào trồng được cả hoa quả, ngay cả cà chua cũng không dám ăn nhiều nữa là.
Dì Trần vào trong phòng tìm kiếm sau đó lấy ra một túi hạt giống lộn xộn.
"Cháu xem thử đi, nhìn xem có thể trồng được không, ngày thường dì đều đem đi cất, cháu cứ lấy về hết cũng được."
An Dạng nhận lấy sau đó giơ lên dưới ánh mặt trời quan sát.
Cô có phương pháp chọn hạt giống của riêng mình.
"Vâng ạ, vậy để cháu về nhà rồi chọn lấy một ít, mai kia cây trồng lên được, lúc nào dì đến nhà cháu ăn trái cây cũng được hết."
Giờ đây dì Trần đúng là càng ngày càng thích An Dạng.
"Được rồi, vậy dì sẽ nhớ kỹ những lời cháu nói."
An Dạng cầm túi hạt giống đi trở về.
Vào buổi chiều chẳng có việc gì làm cô liền ở trước nhà nhặt hạt giống, sau đó lại chọn lấy những hạt giống tốt đem đi ngâm trong nước.
Đáng ra phải ngâm hạt giống với thuốc mới phải.
Thế nhưng hiện tại trong tay cô lại không có thuốc, có điều cũng chẳng phải gieo trồng với quy mô lớn gì, đợi đến khi cây mọc lên rồi sau đó phun thuốc cũng không muộn.
Lấy một cái dụng cụ gieo hạt bằng tay trong nhà kho chưa đồ ra sau đó đào một cái hố nhỏ ở trong sân.
Tiếp theo tưới nước lên, lại dùng dụng cụ nhẹ nhàng ấn xuống lỗ lấy từng cái bầu đất ra, cứ như thế từng cái bầu đất một xếp thành hàng dài.
Trên bầu đất có một cái lỗ nhỏ, cô liền đặt hạt giống đã được ngâm đủ nước lên trên.
Sau đó đắp lên đó một tầng đất mỏng và tưới nước đều đều vào.
Cuối cùng là đắp lá mỏng lên.
An Dạng liếc nhìn thoáng qua những hạt giống đó, có nhiều nhất là dưa hấu, còn lại toàn là hạt dưa lê trắng.
Vỏ ngoài của dưa lê vô cùng trắng, còn bóng loáng giống như quả trứng nhưng không phải quá lớn, hao hao giống như quả trứng thiên nga.
Cho nên mới được gọi là dưa lê trắng* (thiên nga trứng).
Trước tiên cứ tạm thời trồng hai loại này trước.
Mới thế mà đã hết một buổi chiều mới coi như làm xong bầu đất để ươm cây.
Mọi người vừa mới đi ra ngoài đào giun đất đến khi trở về là tầm bốn, năm giờ đã thấy trong vườn rau nhà mình lại xuất hiện một cái hố.
Khiến bọn họ phải vòng qua hố mà đi.
Cho đến tận bây giờ Thẩm Luyện vẫn chưa hề gọi An Dạng là mẹ.
Mà vẫn luôn gọi là dì, thế nhưng cậu vẫn luôn rất tôn trọng đối với An Dạng.
"Dì đang trồng cái gì thế ạ?"
An Dạng đứng lên đỡ đỡ cái eo nhức mỏi của mình.
"Dưa hấu với dưa lê trắng."
Thẩm Luyện lớn lên ở cái mảnh đất này, tình hình mấy năm nay cũng chẳng khấm khá gì.
Thế nên cậu nhóc vẫn chưa từng được nếm qua mùi vị quả dưa hấu thế nào chứ đừng nói đến là dưa lê trắng.
Thẩm Đồ nghe thấy cô nói như vậy liền cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Mẹ, ăn cái này có ngon không ạ?"
Thẩm Luyện vừa nghe thấy thế liền thở dài một hơi.
Cậu đã hiểu rồi.
Sau đó nhanh chóng xoay người lấy giun đất bỏ trong chai ném vào chuồng gà.
An Dạng hé miệng nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cậu nhóc.
"Ừm, ăn ngon còn rất ngọt nữa."
Thẩm Đồ nghe thấy vậy liền nuốt nuốt nước miếng.
Thậm chí ngay cả Thẩm Dư vẫn luôn ở bên cạnh cũng thế.
Cậu nhóc cũng chưa từng được ăn.
An Dạng vẫn có thể hiểu được Thẩm Đồ là một con mèo nhỏ tham ăn.
Thế mà không hề nghĩ tới Thẩm Dư cũng vậy.
"Được rồi, nhanh vào rửa chân tay mặt mũi đi, chờ đến lúc được ăn cũng còn phải đợi tầm mấy tháng nữa mà."
Thẩm Đồ gật gật cái đầu nhỏ.
"Vậy nếu mẹ có cái gì cần giúp đỡ thì cứ gọi con, bảo con làm gì cũng được hết."
An Dạng nhìn cậu nhóc như vậy liền nhẹ gật đầu.