Chương 37: Chương 37

Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi Con

Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao 20-09-2024 22:19:10

"À đúng rồi, anh nói cho tôi biết đi, trong quân khu còn người nào có ý với anh nữa không? Tôi hỏi để chuẩn bị trước." Động tác rửa tay của Thẩm Các thêm dứt khoát. "Không có ai." Nói xong liền cầm chén đi vào bếp, đặt lên miệng nồi rồi múc sủi cảo vào. An Dạng cắt nhỏ hành lá cho vào bát, sau đó cho thêm giấm táo và một chút gia vị, thế là có một bát canh sủi cảo. "Đây là canh chua sủi cảo, lẽ ra phải dùng rau thơm, nhưng nhà mình vẫn chưa trồng được, cho nên đành phải dùng hành lá thay thế." Thẩm Các nhận lấy. "Tôi chưa bao giờ ăn thử canh chua sủi cảo." Dứt lời liền bưng đi mất. An Dạng cất những thứ còn dư vào một cái thau nhỏ, nếu còn ăn nữa thì cả nhà sẽ no vỡ bụng mất. Mấy anh em Thẩm Luyện đang say sưa ăn uống nhưng cũng không quên ngẩng đầu nhìn chén sủi cảo của cha, sau đó lại dòm vào bát của mình, chỉ có sủi cảo không có canh. "Cha, vì sao bát của cha lại khác với bọn con?" Thẩm Các húp một ngụm canh chua, hương vị khoan khoái, rồi lại gắp một cái sủi cảo cắn một miếng. Thơm, vô cùng thơm. Hơn nữa, nước súp bên trong miếng sủi cảo cũng chảy ra, lan khắp khoang miệng, gấp không chờ nổi mà ăn luôn nửa cái còn lại. Sau đó anh mới nghĩ đến chuyện trả lời câu hỏi của Thẩm Luyện. Nhìn ánh mắt trông mong của mấy đứa nhỏ, Thẩm Các nổi hứng muốn trêu chọc. "Canh chua sủi cảo, món ăn của người lớn không giống của trẻ con, biết chưa? Không những thế, món này của cha ngon hơn của mấy đứa nhiều." An Dạng vừa từ trong phòng bếp đi ra thì nghe thấy câu nói này của anh. Mấy đứa trẻ nhìn về phía cô. Thẩm Đồ biết sủi cảo của mình rất ngon. Nhưng cậu cũng muốn ăn thử món của cha nữa. An Dạng đặt thau sủi cảo lên bàn. Cầm bát của Thẩm Luyện và tụi nhỏ, múc canh cho từng đứa. Mấy anh em nhìn nhau cười vui vẻ. Chén canh của Thẩm Các chỉ còn lại một nửa. Thẩm Các nhìn An Dạng. "Cho tôi nữa." An Dạng hừ một tiếng. "Anh trêu tụi nhỏ làm gì?" Sau đó cô bắt đầu ăn sủi cảo, ngon quá trời, lớp vỏ mềm mỏng, nhân thịt đầy đặn, cắn một miếng là nước súp tan chảy, thơm ngon béo ngậy. Người một nhà không ai rảnh rỗi để trò chuyện, tất cả đều vùi đầu vào bát sủi cảo ăn uống hăng say. Thẩm Các ăn hết hai chén canh. An Dạng chỉ chỉ vào chiếc thau. "Trong thau vẫn còn đấy." Thẩm Các xua tay, ngồi trên ghế nghỉ ngơi. "Để tối ăn tiếp, tôi no lắm rồi." Mấy anh em Thẩm Luyện cũng no căng bụng. Thẩm Đồ nhanh nhẹn giơ tay lên. "Mẹ, tối nay chúng ta có thể ăn sủi cảo nữa không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên đầy vẻ chờ mong. An Dạng 'ừ' một tiếng. "Nếu các con muốn thì đương nhiên là có thể. Nhưng buổi tối không được ăn giống như trưa nay nữa, rất dễ bị đau bụng." Thẩm Đồ lại bỏ tay xuống. "Con muốn ăn nhiều0, nhưng bụng lại quá nhỏ." Trưa nay cậu đã ăn không ít. An Dạng múc hết canh ra chén cho mọi người, sau đó rửa sạch xoong nồi bát đũa. Sắp đến tháng 5, vào buổi trưa nhiệt độ sẽ tăng lên một chút. Mấy đứa nhỏ túm tụm lại cùng nhau xem truyện cổ tích An Dạng mua về, nhưng thật ra chẳng đứa nào biết chữ. Thẩm Các ngồi bên cạnh đọc cho bọn chúng. Dọn dẹp xong xuôi, An Dạng trở về phòng nằm xuống nghỉ trưa một lát. Từ sáng tới giờ chưa lúc nào ngơi tay, cô thực sự thấy mệt mỏi. Mấy đứa nhỏ nghe chuyện xong cũng ngủ thiếp đi. Thẩm Các ngồi trong phòng khách sửa soạn công việc một lúc, sau đó xách cặp đi làm. An Dạng tỉnh dậy và đi tới nhà chính, đã hơn 3 giờ chiều. Thời gian cô ngủ cũng không ngắn, tinh thần đã được khôi phục lại khá nhiều. Ra vườn xem xét rau cỏ. Không có đứa trẻ nào ở nhà, chắc là kéo nhau ra ngoài chơi rồi. Cô thư thái ngồi xuống chiếc ghế trong sân, đọc quyển sách Thẩm Các đã mượn cho mình. Vương Tú Tịnh cầm rổ kim chỉ sang nhà tìm An Dạng, vừa tán gẫu vừa làm việc. Kết quả... vừa bước vào liền nhìn thấy cô đang đọc sách. "Chị dâu, có bận gì không?" An Dạng ngẩng đầu nhìn cô ấy. "Không, có việc gì đâu. Tôi chỉ ở nhà đọc sách thôi." Vừa nói vừa đưa cho Vương Tú Tịnh một cái ghế dựa. Vương Tú Tịnh ngồi xuống, nhìn kỹ quyển sách, nhưng không biết trên đó viết gì.